DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 102: Lấy oán báo ơn

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời ló dạng.

Trong sân nhà họ Liễu, một già một trẻ ngồi đối mặt với nhau đánh cờ.

“Chiếu tướng.”

Huỳnh Nhân đi quân mã, ăn quân sĩ mà đối phương vừa mới đánh lên, anh nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói.

Nhìn thế cờ quân đen bị gϊếŧ tơi bời chỉ còn lại quân tướng, Liễu Nham bất lực thở dài một hơi, chỉ còn biết di chuyển quân tướng.

Huỳnh Nhân vẫn thong dong, di chuyển xe theo hàng ngang, nói.

“Lại chiếu tướng.”

Trước có mã, sau có xe, tướng vào thế bí.

Liễu Nham nhận thua.

“Ba thua rồi.”

“Thêm một ván nữa.”

Huỳnh Nhân đang cao hứng, mà Liễu Nham lại xua tay.

“Không chơi nữa, chơi hoài ba cũng thua thôi.”

Sáng sớm, Huỳnh Nhân đã đến nhà họ Liễu chơi cờ với Liễu Nham.

Liễu Nham tự khoe mình chơi cờ khá tốt, đồng ý không chút do dự, kết quả bị Huỳnh Nhân gϊếŧ không còn một quân suốt ba ván liên tiếp.

Ông ấy nghi ngờ nhìn Huỳnh Nhân, hỏi.

“Huỳnh Nhân, mấy năm không gặp, tài chơi cờ của con sao lại cao siêu như vậy?”

Huỳnh Nhân chỉ cười không nói.

Dẫn quân chiến đấu, bảo an đất nước, ba phần dựa vào võ lực, bảy phần dựa vào mưu lược.

Là chiến thần trong quân đội, Huỳnh Nhân còn chưa từng một lần thất bại, huống chi là trong ván cờ tướng cỏn con này?

Liễu Nham mỉm cười đứng dậy nói lời cảm ơn Huỳnh Nhân.

“Huỳnh Nhân, cảm ơn con, mấy ngày nay đã ở bên cạnh trò chuyện giải sầu với ba.”

Huỳnh Nhân xua tay cười.

“Ba, nếu ba thích, ngày nào con cũng qua đây trò chuyện chơi cờ cùng ba, cũng may là bọn họ về bên nhà mẹ rồi, chứ không họ nhìn thấy con chắc sẽ xách chổi ra đuổi con đi.”

Nghe vậy, Liễu Nham cũng bất lực thở dài.

“Ba sống một mình không có khó khăn gì, chỉ là công ty bị đập phá rồi, các công nhân cũng bị đuổi đi, trong thời gian ngắn không thể trở lại làm việc.”

Sắc mặt Huỳnh Nhân vẫn không thay đổi, thậm chí còn cười nhạt.

“Ba, cái này thì ba yên tâm, cứ giao chuyện đó cho con.”

“Con?”

Liễu Nham ngạc nhiên nhìn Huỳnh Nhân, sau đó lắc đầu nói.

“Huỳnh Nhân, ba biết bạn bè của con rất lợi hại, nhưng cũng không thể lần nào cũng dựa vào họ, hơn nữa, vấn đề lần này không phải tiền, mà là nhân lực, thời gian ít ỏi, đâu đủ để ba đi tuyển nhiều công nhân như thế?”

Huỳnh Nhân mỉm cười, đang định nói thì đột nhiên điện thoại trong nhà đổ chuông.

Liễu Nham ngạc nhiên, bây giờ vẫn còn sớm, ai mà lại gọi điện sớm như vậy?

Nhưng ông ấy vẫn bước tới nhấc máy.

“Xin chào, ai vậy?”

“Ông có phải là Liễu Nham, chồng của Liên Thuý Na, bố của Liễu Cảnh Nhiên không?” Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia.

Liễu Nham nghe tin Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên xảy ra chuyện, giọng điệu đột nhiên trở nên lo lắng.

“Là tôi, anh là ai?”

“Tôi là người của sở cảnh sát, vợ con của anh, cùng với Liên Hồng Vân, Liên Cát Tường, Liễu Đông Quân… đều bị bắt rồi.” Người đàn ông nêu tên ra một loạt.

“Cái gì? Bọn họ bị bắt?”

Liễu Nham đột nhiên lớn giọng.

Huỳnh Nhân cười nhạt, anh không hề kinh ngạc trước kết quả này.

“Bọn họ phạm tội gì?”

“Chúng tôi nghi ngờ họ có liên quan đến một vụ cố ý phá hoại công ty của người khác có tổ chức và tính toán trước, ông cũng là đương sự, ông không biết sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Liễu Nham thay đổi rõ rệt.

“Đồng chí cảnh sát, lẽ nào anh nghi ngờ là do bọn họ sai khiến?”

“Đúng vậy, đã thẩm vấn đêm qua, bọn họ cũng khai hết rồi, ông mau chóng qua đây đi.”

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Liễu Nham cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân.

“Cảnh Nhiên và Thuý Na xảy ra chuyện rồi.”

Huỳnh Nhân biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh vẫn hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

Liễu Nham thở dài nói.

“Chính bọn họ đã cho người đập phá công ty Áo Tân.”

Huỳnh Nhân thờ ơ mà nhìn Liễu Nham đầy ẩn ý.

“Ba, ý của ba thế nào?”

Anh tôn trọng quyết định của Liễu Nham.

Im lặng hồi lâu, Liễu Nham nói.

“Ba tin bọn họ nhất định là rất tức giận nên mới làm như thế, nói thế nào đây, dù sao họ cũng là vợ con là người thân của ba...”

Huỳnh Nhân cười gật đầu.

“Ba đã quyết định như thế rồi, vậy con đi cùng ba.”

“Được.”

Liễu Nham nhìn Huỳnh Nhân đầy cảm kích, hai người nhanh chóng chạy tới phân cục.

Nửa giờ sau, họ nhìn thấy đám người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên đã ba ngày không gặp.

Họ ngồi sau tấm kính, đầu tóc bù xù, đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhợt nhạt, hơn nữa trên mặt mỗi người dù ít hay nhiều thì cũng có một vài vết bầm vết đánh, không khó đoán, đây chắc chắn là trong lúc bị thẩm vấn để lại.

Lưu An đã căn dặn cấp dưới, lúc cần thiết có thể “chọn món”.

“Chọn món” là cách gọi của người trong nghề, bên trong đủ kiểu đủ loại cực hình tàn khốc.

“Thuý Na, Cảnh Nhiên.”

Liễu Nham nhìn thấy họ không khỏi kêu lên.

Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Liễu Nham, bọn họ lập tức nổi giận.

“Liễu Nham, cái đồ vô lương tâm, còn không mau cứu tôi và Cảnh Nhiên ra ngoài, ông biết tối hôm qua bọn tôi đã phải khổ sở thế nào không?”

Liễu Cảnh Nhiên cũng khóc lớn.

“Bọn họ đánh con, đánh rất đau, ba mau cứu con ra đi, con không muốn ở chỗ này…”

Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu nổi đau đớn này?

Đám người Liên Hồng Vân, Liễu Đông Quân, Liên Cát Tường cũng kêu khổ không ngớt, nhưng ánh mắt họ nhìn Liễu Nham vẫn đầy tức giận và thù hận.

Như thể họ bị bỏ tù, đó là nhờ Liễu Nham.

“Huỳnh Nhân, lại là anh!”

Đột nhiên, Liễu Cảnh Nhiên nhìn thấy Huỳnh Nhân, giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên gay gắt.

“Sao đi đâu cũng thấy anh, mau cút ra ngoài cho tôi!”

Những người khác nghe xong sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn họ hiện tại đang ở trong tù, để Huỳnh Nhân thấy bộ dạng thê thảm của bọn họ, còn khó chịu hơn là gϊếŧ họ.

Huỳnh Nhân lạnh lùng nhìn họ, trong mắt không có một chút thương cảm.

Liễu Nham nhìn nhân viên bên trong.

“Làm sao tôi mới có thể đưa họ ra.”

Ngay sau đó, một biên bản đưa tới.

“Chỉ cần ký tên vào đây.”

“Cảm ơn đồng chí, cảm ơn đồng chí.”

Liễu Nham lập tức cảm ơn anh ta, sau khi ký tên, Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Hồng Vân đã được thả ra.

Thế nhưng, bọn họ chẳng có một chút cảm kích, ngược lại còn tiếp tục mắng

“Sao muộn thế này mới đến cứu bọn tôi, không biết đến sớm hơn sao? Hại bọn họ chịu khổ như thế.”

“Đừng tưởng ông đến cứu bọn tôi thì bọn tôi sẽ tha thứ cho ông, số tiền phân chia, không được thiếu một đồng!”

Lời nói và hành động, như thể Liễu Nham đến để cứu họ, là điều dĩ nhiên.

Huỳnh Nhân đứng phía sau quan sát, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng

Nói đến tiền, Liên Thuý Na dường như cũng nhớ ra điều gì đó, kéo Liễu Nham lại và nói.

“Đưa tôi tám trăm tám ngàn vạn mà tập đoàn Lệ Tinh đưa cho ông.”

Nghe vậy, nét mặt của Liễu Nham hơi thay đổi, hỏi.

“Bà muốn làm gì?”

“Trả nợ.” Liên Thuý Na nói như một lẽ tất nhiên.

“Trả nợ gì?”

Lúc này, một nhân viên cảnh vệ bên cạnh lên tiếng.

“Việc rửa tiền của nhà họ Liên đã có chứng cứ xác thực, cả nhà họ Liên phải bồi thường cho ngân hàng năm tỷ tiền vi phạm hợp đồng.”

“Cái gì? Năm tỷ?”

Cả người Liễu Nham như bị sét đánh, sau khi hoàn hồn lại, ông ta tái mặt nhìn Liên Thuý Na, từ chối nói.

“Không được.”

“Ông không đưa?”

Sắc mặt Liên Thuý Na tối sầm lại, tức giận nói.

“Ông còn có chút lương tâm nào không? Nhà tôi xảy ra chuyện, bảo ông đưa chút tiền cũng không chịu, tôi nói ông biết, ông không muốn đưa cũng phải đưa.”

“Ông là chồng tôi, cũng là người nhà họ Liên, món nợ này ông cũng phải gánh!”

Liễu Nham cả người run bần bật, nét mặt cực kỳ khó coi, tức giận không nói nên lời.

Chính ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Không phải bà cứ luôn miệng nói không còn quan hệ gì với ba tôi sao, còn về nhà mẹ, sao bây giờ lại muốn là người một nhà rồi?”

Huỳnh Nhân chậm rãi đi về phía trước, lạnh lùng nhìn Liên Thuý Na, nói.

“Đã về nhà mẹ rồi, thì tất cả nợ nần của nhà họ Liên không liên quan gì đến ba tôi nữa!”

“Năm tỷ này, các người tự trả, không liên quan gì đến bọn tôi!”

Liên Thuý Na quay đầu lại nhìn, thấy là Huỳnh Nhân, đột nhiên càng thêm tức giận.

“Thì ra là kẻ vô dụng này, cậu đã bị đuổi khỏi nhà rồi, có tư cách gì lo chuyện của chúng tôi...”

Nói rồi, Liên Thuý Na tát cho Huỳnh Nhân một cái.

Bốp…

Hai mắt Huỳnh Nhân lạnh đi, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay Liên Thuý Na, dần dần dùng sức siết, Liên Thuý Na đau đớn hét lên.

“A… đau, đau, đồ khốn nạn, tôi cảnh cáo cậu, mau buông tay tôi ra...”

“Mau dừng tay!”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy nội lực truyền đến.

Mọi người nhìn theo tiếng động thì thấy vài chiếc xe thuê đang đậu trước cửa.

Cửa xe mở ra, Liên Truyền Quốc cùng với tất cả người nhà họ Liên bước xuống xe.

Nhìn thấy cảnh này, Liên Hồng Vân và Liên Cát Tường mới được yên tâm, bỗng chốc cảm thấy hả hê.

Liên Thuý Na càng thêm tự tin, vẻ mặt cao ngạo nhìn Huỳnh Nhân nói.

“Huỳnh Nhân, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên thả tôi ra, rồi tự tát mình hai cái, nếu không ba tôi đến rồi, coi ông ấy xử lý cậu thế nào...”

“Tôi nói cô đấy!”

Thế nhưng, Liên Truyền Quốc lại gầm lên, sắc mặt tái mét, đi đến chỗ Liên Thuý Na và tát cho bà ta một tát trời giáng.

“Tôi không có đứa con gái bất hiếu như cô!”

Đọc truyện chữ Full