DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 121: Vũ điệu nghiêng thành

Có thể nể mặt nhảy một bản hay không?

Nhìn đôi mắt Lê Nguyệt Thiền như ánh sao, cười lộ lúm đồng tiền như hoa thì Huỳnh Nhân có hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười.

“Cô muốn khiêu vũ với tôi à?”

Lê Nguyệt Thiền nghiêm túc gật đầu, ánh đèn sân khấu mờ tối nhưng đôi mắt cô lại rất sáng ngời giống như chứa ánh sao vậy.

Huỳnh Nhân lắc đầu, cười nói.

“Tôi không biết khiêu vũ.”

“Tôi biết, anh bước chân theo tôi là được.”

Lê Nguyệt Thiền cố chấp nói.

“Anh đã từ chối tôi một lần mà còn muốn từ chối tôi lần thứ hai à?”

Vì vậy, nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân cũng nở rộ hơn.

Anh chậm rãi đứng lên, trong miệng chỉ có một chữ.

“Được.”

Lê Nguyệt Thiền khôi phục tinh thần, trên mặt hiện lên nụ cười mừng rỡ.

“Nhưng mà cô phải đi theo nhịp bước của tôi.” Huỳnh Nhân bỗng nhiên nói.

Nghe vậy, Lê Nguyệt Thiền không khỏi có hơi kỳ quái, rõ ràng anh nói không biết khiêu vũ thì mình đi theo bước chân của anh thế nào?

Trong lúc ngẩn ra, Huỳnh Nhân đã nắm cánh tay lạnh như băng của cô ấy.

Như tuyết đầu mùa tan chảy, như nắng ấm mùa đông khiến cơ thể mềm mại của Lê Nguyệt Thiền nhẹ run lên.

Âm nhạc êm dịu vang lên, Huỳnh Nhân kéo Lê Nguyệt Thiền và chậm rãi đi tới trung tâm sân khấu.

Đó là vị trí Thiều Hải Hà và Tôn Tuyết đang nhảy.

Thấy Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền đi tới nơi này, Tôn Tuyết không khỏi nở nụ cười châm chọc.

“Đường đường là giám đốc Lê mà khiêu vũ cũng mang đàn ông à?”

Dừng một chút, Tôn Tuyết nhìn Huỳnh Nhân, giễu cợt nói.

“Cô chọn “bạn khiêu vũ” kia, anh ta biết khiêu vũ à? Đừng làm trò cười cho thiên hạ.”

Mặt Lê Nguyệt Thiền đầy tức giận, cô ấy đang muốn nói gì đó thì Huỳnh Nhân nhẹ lắc đầu.

Dưới dòng nhạc êm dịu, Huỳnh Nhân nhẹ nhàng nắm eo Lê Nguyệt Thiền, ôm vào lòng.

Lê Nguyệt Thiền lập tức trợn to hai mắt, cảm thấy một luồng hóc môn đàn ông rất nồng khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh hơn, cả người cũng lập tức căng thẳng.

Chỉ là, tay Huỳnh Nhân đến thì dừng, cũng không có ra tay một bước nữa mà thể hiện rất có phong độ lễ nghi, Lê Nguyệt Thiền thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút thất vọng.

Dưới sân khấu, đang có một đôi mắt đầy oán hận nhìn về phía Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền.

Chính là Văn Duy Thần.

Khuôn mặt anh ta vặn vẹo vô cùng, tức giận đến cả người cũng phát run.

Một người đàn ông mười một cô gái nhảy ngay trước mặt mọi người thì cũng đủ để chứng minh tâm ý của anh rồi, nhưng mà Lê Nguyệt Thiền nhẫn tâm từ chối anh ta!

Vậy cũng đành đi, thế mà còn chủ động mời một tên rác rưởi nhảy, chênh lệch trong lòng to lớn như vậy khiến Văn Duy Thân chợt có hơi tiếp thu không nổi.

“Con đàn bà hạ tiện này!”

Văn Duy Thần tức giận thổi hơi lạnh, hiện tại, các ông chủ của các tập đoàn đều có bạn gái nhưng chỉ có mình anh ta, một người trơ trọi.

“Anh Duy Thần, em sai rồi, em xin anh hãy tha thứ cho em đi.” Sau lưng lại vang lên âm thanh của Cảnh Nhiên.

Mặc dù cô ta không biết mình đã làm gì sai khiến cho Văn Duy Thân không muốn khiêu vũ với mình nhưng mà nói xin lỗi đã rồi tính tiếp.

Nhìn Liễu Cảnh Nhiên bên cạnh rồi nhìn Lê Nguyệt Thiền trong ngực Huỳnh Nhân, hai người so với nhau thì chính là một trời một đất, bỗng chốc khiến Văn Duy Thần tức giận hơn.

Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Văn, khi nào lại chịu nổi nhục này?

Nhưng tình huống trước mắt, cũng hết cách.

Mặt Văn Duy Thần nặn ra vẻ tươi cười, nói với Liễu Cảnh Nhiên.

“Cảnh Nhiên, chuyện lúc nãy, xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.”

Liễu Cảnh Nhiên lắc đầu liên tục, nhỏ giọng thì thầm.

“Chỉ cần anh Duy Thần tha thứ cho em thì cái gì em cũng làm.”

Nhìn Liễu Cảnh Nhiên nghe lời như vậy, trong mắt Văn Duy Thân cũng chỉ là một cái thoáng qua rồi lau sạch bóng.

Người đàn bà này, nói không chừng sau này có ít.

“Không nói chuyện này nữa, chúng ta khiêu vũ.”

Văn Duy Thần ôm lấy Liễu Cảnh Nhiên, Liễu Cảnh Nhiên cũng hoàn toàn lún sâu vào.

Chú ý tới ánh mắt của Văn Duy Thần luôn nhìn chằm chằm vào Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền, Liễu Cảnh Nhiên không nhịn được nói.

“Anh Duy Thần, anh cứ yên tâm, tên phế vật kia mà khiêu vũ cái gì, cứ chờ xem bọn họ xấu mặt đi!”

Nghe lời Liễu Cảnh Nhiên nói, tâm trạng Văn Duy Thần lúc này mới hòa hoãn bớt, vừa nhảy khiêu vũ kết thúc vừa bêu xấu Huỳnh Nhân.

Bên kia, Huỳnh Nhân ôm Lê Nguyệt Thiền, nhanh chóng bước nhịp theo âm nhạc, Lê Nguyệt Thiền cũng vội vàng đi theo.

Đồng thời, Lê Nguyệt Thiền ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Nhân, chỉ thấy ánh mắt Huỳnh Nhân chẳng biết nhắm lại lúc nào.

Mà cơ thể của anh cũng giống như gió nhẹ nhàng, đung đưa theo gió, lấy góc độ của người bên cạnh thì vô cùng tự nhiên.

Mặt Lê Nguyệt Thiền đầy ngạc nhiên, phát hiện mình thế mà hoàn toàn không theo kịp bước chân của Huỳnh Nhân.

Đây là không biết khiêu vũ mà Huỳnh Nhân nói đấy à?

Huỳnh Nhân giống như cảm nhận được gì đó, bình tĩnh nói.

“Tôi đi chậm tí.”

Nói xong thì anh thả nhịp bước vào tốc độ mà Lê Nguyệt Thiền có thể theo kịp, cơ thể lay động theo cơ thể, mang Lê Nguyệt Thiền nhảy chung.

Âm nhạc dần dần bước vào cao trào, Huỳnh Nhân nhắm hai mắt lại giống như hòa cả người vào giữa âm nhạc.

Lê Nguyệt Thiền càng thêm thán phục, cô ấy trợn to hai mắt, không thể tượng tưởng nổi nhìn Huỳnh Nhân, dưới sự dẫn dắt của anh, Lê Nguyệt Thiền cũng dần dần thích nghi được âm nhạc.

Người xung quanh đã không nhảy nữa mà chỉ nhìn ánh mắt ngạc nhiên về phía Lê Nguyệt Thiền và Huỳnh Nhân trên sân khấu.

Hiện trường ánh sáng cũng biến thành một chỗ duy nhất chiếu lên người Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền.

Liễu Cảnh Nhiên, Văn Duy Thần, Tôn Tuyết, Thiều Hải Hà lại trợn to hai mắt, cho dù là bọn họ cũng không khỏi dừng động tác lại mà nhìn Huỳnh Nhân và Lê Nguyệt Thiền khiêu vũ.

Ánh sáng và hình ảnh liên tục thay nhau kèm theo tiết tấu âm nhạc lúc nhanh lúc chậm, tất cả mọi người chỉ nhìn về hai bóng người một đen một trắng, khiêu vũ từng động tác giống như ngựa thần lướt gió bay, chờ bọn họ khôi phục tinh thần thì âm nhạc lập tức tiến vào bài của người kế tiếp, tất cả cũng giống như là mơ bong bóng.

Một khúc kết thúc, Huỳnh Nhân mở mắt, cũng rất tự nhiên buông lỏng tay Lê Nguyệt Thiền, không chút tiếc nuối nào xuống sân khấu giống như chưa từng tới vậy.

Lê Nguyệt Thiền đứng trên sân khấu lúc lâu mới hoàn hồn lại, đuổi kịp Huỳnh Nhân, hỏi.

“Sao anh có thể khiêu vũ động tác đó được thế? Chỉ có hoàng gia phương Tây quý tộc mới có thể khiêu vũ được điệu này!”

Lúc học đại học Lê Nguyệt Thiền chọn chuyên ngành báo là lễ nghi cho nên may mắn biết một ít.

Huỳnh Nhân mỉm cười, cũng không nói gì.

Thân là chiến thần trong quân, làm sao anh chỉ có thể đao thương gϊếŧ người, những phương diện khác cũng rất quan trọng giống vậy.

Năm năm chinh chiến, anh lần lượt thi hành nhiệm vụ cơ mật không thể nào hoàn thành, trong đó không thiếu một số nhiệm vụ như xã giao với quý tộc nước người nên làm sao không khiêu vũ hữu nghị cho được?

Anh là chiến thần trong quân danh chấn thiên hạ, cũng là chiến sĩ tao nhã lịch sự hiểu lễ nghĩa.

Thiên sứ và ác ma hóa thân, lại nhìn bạn là ai.

Vũ hội kết thúc, Liễu Cảnh Nhiên và đám người Tôn Tuyết cũng khôi phục tinh thần theo đó, mỗi một người đều là sắc mặt tái xanh giống như bị ai tát mạnh hai cái.

Cứ nghĩ rằng Huỳnh Nhân không biết khiêu vũ, mong đợi anh lên sân khấu nhưng ai người lại thành người nổi bật cả sân khấu.

Trở lại tiệc rượu, mọi người rối rít vào ngồi.

Huỳnh Nhân cũng rất tự nhiên ngồi vào ghế vàng nào đó, vẻ mặt bình tĩnh, không giận mà oai phong.

Lúc Thiều Hải Hà và Liễu Cảnh Nhiên đi chung thì Văn Duy Thần cũng đi vào, thấy vị trí mình bị cướp mất thì khuôn mặt chợt tối đen.

“Anh dám ngồi vị trí của tôi?”

Đọc truyện chữ Full