DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 138: Giấy không gói được lửa

Một ngày sau, hai tin tức này đã được lan ra khắp thành phố Minh Châu nhanh như vũ bão, từ những người đứng đầu giới thương nghiệp cho đến những người dân trong thành phố này đều đang bàn tán xôn xao.

Chuyện thứ nhất là xảy ra vào ngày 16 tháng 3, một lượng lớn nhân viên của công ty Long Đằng xin từ chức, chủ tịch Thiều Hải Hà cũng đã từ chức trước sức ép mạnh mẽ của dư luận, cả công ty Long Đằng đã được một người thần bí nào đó mua lại.

Chuyện thứ hai xảy ra cũng do hiệu ứng cánh bướm của sự kiện hôm 16 tháng 3, công ty dược phẩm Hồng Thiên đóng cửa và phá sản, chủ tịch Diệp Thường Phong tinh thần trở nên thất thường, hình như đã bị điên rồi, đi ra ngoài đường hành hung người khác, suýt chút nữa đã bóp chết một người vô tội đang đi ngoài đường!

Hai chuyện này giống như hai hòn đá lớn, bỗng nhiên được ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gây nên ngàn lớp sóng lớn.

Các đài truyền hình địa phương và báo chí ở Minh Châu đều đang rầm rộ đưa tin về vụ việc này, thậm chí, còn có người đào ra được rất nhiều tư liệu đen của công ty dược phẩm Hồng Thiên trước đó, oan ức của nhà họ Lâm cuối cùng đã được rửa sạch đi.

Chuyện này thậm chí còn dính líu đến người nhà họ Thiều, dẫu sao sự kiện ngày 16 tháng 3 kia, Thiều Hải Hà cũng có tham dự vào, chính ông ta cũng đe doạ người nhà của những người bị trúng độc, bắt buộc họ phải rời khỏi Minh Châu.

Đối với chuyện lần này, Thiều Gia Nguyệt, chủ tịch tập đoàn nhà họ Thiều cũng không có bất cứ động thái đáp trả nào, chỉ để cho thư ký của anh ta là Thiều Nghiêm trả lời một số câu hỏi của phóng viên.

“Hành động lần này của Thiều Hải Hà không đại diện cho cả tập đoàn nhà họ Thiều, hơn nữa lúc này đây ông ta đã đi du lịch nước ngoài rồi.” Mới đuổi được các nhà báo, giới truyền thông đi.

Những lời này nói ra thật có hàm ý, có ý nghĩa là Thiều Hải Hà giờ đã không liên quan đến nhà họ Thiều, hơn nữa Thiều Hải Hà đã thật sự ra nước ngoài du lịch rồi sao?

Không một ai tin điều đó cả.

Thứ ba, bệnh viện tâm thần.

Đây là bệnh viện tâm thần duy nhất của thành phố Minh Châu, đồng thời cũng là nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất ở thành phố này.

Ở đây có những người nhìn thì trông rất bình thường, nhưng thần trí của họ lại hoàn toàn không bình thường, chính vì vậy, mà bảo vệ ở đây canh gác rất nghiêm ngặt, đến nỗi một con ruồi cũng không thể nào bay qua được.

Trong khu phòng bệnh an tĩnh, có một người đàn ông gầy gò đang chăm chú xem tivi, mà trong tivi đang có người đưa tin về sự phá sản của công ty dược phẩm Hồng Thiên, chủ tịch Diệp Thường Phong nổi điên, đã hành hung người trên đường.

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, có vẻ như tâm tình rất tốt.

“Số 87, ra ngoài ăn cơm.”

Lúc này, giọng nói lạnh lẽo của người bảo vệ từ bên ngoài vang lên.

“Tới đây.”

Người đàn ông tắt tivi và ra ngoài một cách tự nhiên.

Anh ta có khuôn mặt thật đẹp, trông không giống những bệnh nhân khác ở đây, lại mặc một bộ âu phục màu trắng, nhìn có vẻ là người giàu có.

Anh ta rất lịch sự, sẽ mỉm cười và nói lời cảm ơn đối với người đã mang bữa ăn đến cho mình.

Hình như tâm trạng anh ta tốt, lập tức đến một góc yên tĩnh mà ngồi xuống, tay cầm dao nĩa, bắt đầu ăn cơm.

Những người tâm thần xung quanh nhìn anh ta có vẻ sợ hãi, khi thấy anh ta đi đến, họ đều chủ động nhường đường.

Đinh.

Đúng lúc này cửa bệnh viện tâm thần được mở ra, một bệnh nhân khác được đưa vào trong đây.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng để xem xem “lính mới” này như nào.

Người đàn ông kia cũng ngẩng đầu lên để nhìn bệnh nhân mới này, hơi sững sờ, sau đó bắt đầu cười.

Diệp Thường Phong cũng nhìn thấy người đàn ông này, sau đó ánh mắt của ông ta bắt đầu trở nên kinh hãi.

Người đàn ông để dao dĩa xuống, đi tới trước mặt Diệp Thường Phong, sau đó mỉm cười một cách vui vẻ.

“Ba, người cũng vào cùng con đi.”

Thông tin về việc công ty Long Đằng đổi chủ, chủ tịch công ty dược phẩm Hồng Thiên trở thành bệnh nhân tâm thần rất nhanh đã được truyền đến tai nhà họ Liễu.

“Mẹ, mẹ có nghe nói không? Công ty Long Đằng đã đổi chủ!”

Liễu Cảnh Nhiên nhìn bản tin trên tivi với ánh mặt kinh ngạc rồi thở dài nói.

Liên Thúy Na cũng nhìn với vẻ mặt khó tin.

“Chúng ta vừa mới trở về nhà họ Liên một chuyến, không nghĩ tới lại xảy ra một chuyện lớn như vậy.”

Vào thời điểm xảy ra tai nạn đó ở công ty Long Đằng hai ngày trước, đám người Liên Thúy Na, Liễu Cảnh Nhiên, Chu Mỹ Linh không đi làm ở công ty Long Đằng mà trở về nhà họ Liên.

“Không biết chủ tịch mới là ai mà có thể ra tay lớn đến như vậy.”

Sau khi đã hết khϊếp sợ, Liên Thúy Na tự mình lẩm bẩm, đồng thời liếc nhìn Liễu Nham cũng đang kinh ngạc, có chút ghét bỏ.

“Nhìn đến người ta một chút, đã thu mua được Long Đằng rồi, lại nhìn đến ông, rảnh rỗi ngồi ở nhà, Long Đằng vốn dĩ là do một tay ông sáng lập nên, bây giờ chỉ có thể là khách xem qua thôi.”

Với giọng điệu châm biếm này, có lẽ bà ta đã hoàn toàn quên mất rằng chính mình là người đã đề nghị bán công ty này cho Thiều Hải Hà.

Đúng lúc này Huỳnh Nhân bước vào nhà họ Liễu, nói với Liễu Nham.

“Ba, đi với con, con sẽ đưa ba đến một nơi.”

“Ở đâu?” Liễu Nham ngạc nhiên hỏi.

“Ba sẽ biết khi đến nơi thôi.”

Huỳnh Nhân đang định cùng Liễu Nham rời đi, đột nhiên Liên Thúy Na cười đến kì quái.

“Nó có thể đưa ông đến chỗ nào tốt chứ?”

Huỳnh Nhân cũng không hề tức giận, kéo Liễu Nham rời khỏi nhà họ Liễu mà không nói một lời nào.

Mẹ con Liên Thúy Na cùng không hề ngăn cản hai người bọn họ, đằng nào bây giờ mẹ con họ cũng là chủ của ngôi nhà này.

“So với chuyện ở Long Đằng, chúng ta hãy nghĩ cách giải quyết vấn đề kia trước đi.” Liên Hồng Vân giống như là nghĩ ra điều gì đó nói.

Vì vậy Liên Thúy Na và Liễu Cảnh Nhiên bọn họ không nói gì nữa, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Mọi người trở về nhà họ Liên bàn luận về hai vấn đề kia.

Thứ nhất, là kế hoạch cải tạo xây dựng đô thị bên bờ sông Minh Châu đã chắc chắn được thực hiện, do một trong bốn nhà giàu nhất ở đây chịu trách nhiệm, nhà họ Đổng, phụ trách sửa đổi thượng nguồn sông ở Minh Châu, còn hạng mục sửa đổi hạ lưu sông vẫn chưa biết sẽ do ai phụ trách.

Nhà họ Liên cũng có chút gắn bó với nhà họ Đổng, có thể đi theo họ để được hưởng thêm chút lợi ích, nên tìm một khoảng thời gian nào đó thích hợp đến nhà họ Đổng thăm hỏi một chút.

Thứ hai, mọi người trong nhà họ Liễu đều có chút khó xử, đó chính là lễ mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia nhà họ Trịnh, tất nhiên cả gia đình nhà họ Lâm cũng phải đi để chúc thọ, nhưng cách đây không lâu hai nhà họ đã có ý kết đôi giữa Liễu Cảnh Nhiên và Trịnh Hạo, mà giờ đây Trịnh Hạo đã chết.

Trước mắt, nhà họ Trịnh còn chưa biết tin tức này, nhưng mà, giấy không gói được lửa.

“Về phía nhà họ Trịnh bên kia, chỉ có thể đem tên phế vật kia ra mà định tội.”

Trong mắt Liên Thúy Na thoáng hiện lên sự ảm đạm nói.

“Sự hợp tác giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Chu đang vào thời kì tốt đẹp, nhất định không thể vì một tên Huỳnh Nhân mà để xảy ra chuyện.”

“Không sai.”

Liễu Đông Quân cũng tán thành mà gật đầu đồng ý.

“Nhưng bất ngờ quá, chỉ sợ nhà họ Trịnh bên kia, sẽ hơi khó để giải thích…”

Với cái chết đầy thương tâm của đứa cháu thân yêu, Ông Trịnh chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, và việc nợ máu phải trả bằng máu là điều không thể tránh khỏi.

“Nếu không thể giấu được chuyện này, chúng ta nhất định phải để cho nhà họ Trịnh thấy được tấm chân tình của chúng ta.”

Liên Hồng Vân cũng nói.

“Coi như ông Trịnh bên kia muốn gϊếŧ chết tên phế vật kia, chúng ta cũng không hề có chút do dự.”

“Không sai.”

“Chính xác là như vậy.”

Những người khác cũng tán thành và nhanh chóng đạt được sự đồng thuận.

Nhìn thời gian, một số thành viên cốt cán của nhà họ Lâm như Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thúy Na đột ngột đứng lên.

“Chúng ta đến công ty trước, Long Đằng đã bị một nhân vật thần bí nào đó thu mua, chắc chắn nhân sự trong công ty sẽ bị thay đổi, chúng ta phải đi một chút để xem chủ tịch mới là ai.”

Nói xong, bọn họ đều lái xe đến tòa nhà Quốc tế.

Cùng lúc đó, hai người Huỳnh Nhân và Liễu Nham cũng đã đến tòa nhà Quốc Tế.

Nhìn mọi người ra vào bên trong toà nhà, Liễu Nham khó hiểu mặt đầy nghi ngờ.

“Huỳnh Nhân, con đưa ta đến tòa nhà Quốc Tế để làm gì vậy?”

Huỳnh Nhân cười một cách thần bí.

“Ba vào thì sẽ biết thôi.”

Nói xong, anh lập tức bấm thang máy đi lên.

Thang máy không hề đi lên tầng cao nhất của toà nhà Quốc tế mà đi lên đến tầng giữa.

Thang máy vừa mở ra, mấy chữ to uốn lượn như rồng bay phượng múa lập tức hiện ra, đập vào mắt hai người.

Nắm giữ cổ phần tập đoàn Long Đằng!

Đọc truyện chữ Full