DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 60: 60: Chuyện Xảy Ra Trong Phòng Ăn

Lục Hi biết, để cho Vân Thắng Quốc ra mặt thì chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết nhanh hơn.

Nhưng lần này anh muốn đích thân ra tay đòi lại tiền cho người anh em bị lừa, để nhà đầu tư và tên lừa đảo hại chết bố Trần Binh kia phải trả giá đủ.

Người anh em của Lục Hi anh không phải ai cũng có thể bắt nạt.

“Vậy tôi cũng đi với anh Lục, dù sao tôi cũng rảnh”, Vân Khả Thiên vừa nghe không cần bố mình ra mặt, anh ta liền xung phong nhận yêu cầu hỗ trợ

“Cả ngày anh không có việc gì để làm à?”, Lục Hi liếc Vân Khả Thiên nói.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Tôi chỉ treo chức trong phường thôi, đi hay không không quan trọng, ngày ngày đều rảnh rỗi”.

Lục Hi hơi suy tư rồi gật đầu đồng ý, có cái tên con quan này đi theo, rất nhiều chuyện cũng có thể thuận lợi hơn.

Ngay sau đó ba người trở lại tiệm tạp hóa, Vân Khả Thiên tranh làm tài xế, anh ta để lại xe Audi việt dã của mình, lái chiếc hỏng của Lục Hi chạy về phía thành phố Bảo Phong.

Sau hơn ba tiếng, ba người chạy đến huyện Linh Bảo vùng ngoại ô thành phố Bảo Phong, trong một ngôi nhà dân đi thuê ở một góc xó xỉnh huyện, họ đã gặp được mẹ Trần Binh.

Mẹ của Trần Binh đã hơn bảy mươi tuổi, lại liên tục trải qua bi kịch con trai bị tàn tật và chồng chết thảm, thoạt nhìn bà ấy vô cùng yếu ớt.

Gặp được con trai, bà lão run lẩy bẩy ôm Trần Binh rồi lặng lẽ khóc, Trần Binh cũng nước mắt giàn giụa.

Nhìn thấy cảnh này hai mắt Lục Hi ửng đỏ.

Nói cho cùng vẫn là vì anh đề xướng chiến dịch Cự Long nên Trần Binh mới rơi vào kết quả như thế này, chuyện này anh nhất định phải chịu trách nhiệm.

“Trần Binh, đừng khóc, chúng ta tìm một nhà trọ trước đã, cho bà nghỉ ngơi rồi đi giải quyết chuyện của cậu”.

Trần Binh gật đầu, cũng không có từ chối.

Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ mẹ Trần Binh lên xe, họ tìm được một khách sạn tên là Thiên Ngoại Thiên ở trong huyện để nghỉ ngơi, đây là khách sạn tốt nhất trong huyện lỵ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ Trần Binh, ba người Lục Hi, Vân Khả Thiên và Trần Binh bắt đầu bàn bạc ở căn phòng cách vách.

Vốn dĩ ý của Lục Hi là trực tiếp tìm đến người phát triển kia đánh cho hắn tàn phế, để cho hắn hối hận cả đời.

Nhưng Trần Binh nói chuyện này cũng không phải là người đầu tư trực tiếp ra mặt, người phụ trách phá dỡ là tên ác ôn của huyện lỵ tên Vương Sáu, người ta gọi là lão Lục, chính ông ta chỉ huy xe xúc đè chết cha mình.

Đến bây giờ, người phát triển đó vẫn chưa ra mặt, Trần Binh cũng không biết hắn là ai.

Mà Vân Khả Thiên đề nghị áp lực từ phía trên khiến cho người phát triển đó xuất hiện.

Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, nhờ ông ta qua trợ giúp xử lý chuyện này.

Lục Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy Vân Khả Thiên nói có lý.

Loại người vì tiền không quan tâm sống chết của người khác này cách trừng phạt tốt nhất chính là khiến hắn phá sản, vĩnh viễn không có ngày vươn mình.

Vân Khả Thiên thấy Lục Hi dùng đề nghị của mình, anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho bố.

Anh ta quen biết bí thư thành phố Bảo Phong, bởi vì ông bí thư đó hàng năm đều phải đi đến nhà anh ta mấy lần, lúc tới đều là bao lớn bao nhỏ đầy quà cáp, nên cũng xem như là người quen.

Nhưng Vân Khả Thiên không có số điện thoại của ông ta, cho nên liền gọi điện cho bố.

Vân Thắng Quốc nhận được điện thoại, biết được con trai đang ở cạnh Lục Hi giúp anh làm việc, ngay lập tức ông ta muốn địa chỉ của bọn họ, nói mình đích thân gọi điện cho bí thư thành phố Bảo Phong, Vân Khả Thiên liền cúp máy.

Cuộc điện thoại của bố anh ta có sức nặng hơn anh ta nhiều.

Kế hoạch xong xuôi đã vào giữa trưa, ba người liền chuẩn bị đi ăn.

Họ đến phòng của mẹ Trần Binh, nhìn thấy bà vẫn đang ngủ ngon, ba người cũng không đánh thức bà, tinh thần và sức lực của bà đã quá mệt mỏi rồi, hiếm lắm mới ngủ được một lúc, bọn họ cũng không muốn quấy rầy, lát nữa giúp bà gọi cơm là được.

Ba người đi ra cửa, lên phòng ăn ở tầng năm, gọi vài món ở sảnh chuẩn bị ăn cơm.

Nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, một nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, lúc cô ấy bưng đồ ăn đến, Trần Binh nói: “Tú Quyên”.

Cô gái tên là Tú Quyên liếc nhìn, cô ấy đặt thức ăn trong tay xuống, nói với Trần Binh: “Trần Binh, gần đây anh ổn hơn chưa?”.

Trần Binh gật đầu nói: “Tôi ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cô”.

Nhìn thấy người quen của Trần Binh, Lục Hi và Vân Khả Thiên đều lên tiếng chào hỏi Tú Quyên, Trần Binh giới thiệu hai người họ mới biết.

Lý Tú Quyên này chính là bạn thuở nhỏ đồng thời là bạn học của anh ta, họ ở cùng một thôn, sau khi Trần Binh xảy ra chuyện cũng chính là cô ấy thường xuyên an ủi khuyên bảo Trần Binh nên anh ta mới vượt qua.

Nghe Trần Binh giới thiệu xong, Lục Hi đứng lên nói: “Cảm ơn cô, nếu không có cô, có thể tôi sẽ không được gặp người anh em này nữa”.

Lý Tú Quyên cười nói: “Chúng tôi là bạn thuở nhỏ, lại là bạn học, đây là điều nên làm, cảm ơn cái gì, các anh ngồi đi để tôi mang đồ ăn lên cho các anh”.

Không bao lâu, Lý Tú Quyên dọn đồ ăn lên và nói: “Các anh ăn đi”.

Lục Hi đang muốn mời Lý Tú Quyên cùng ngồi ăn thì nhìn thấy trong phòng ăn có một nhóm người tới, trong tay xách gậy, họ nhìn đông nhìn tây một lúc rồi đi về phía bàn của anh.

Trong đó tên cầm đầu là một tên béo đầu trọc, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vào nặng chừng nửa cân, chân đi chữ bát tiến về phía đám người Lục Hi.

“Con mẹ mày, Trần Binh, mày còn dám đi khiếu nại, tao nghĩ mày bị đánh chưa đủ rồi”.

Tên mập cực kỳ phách lối nói với Trần Binh, đồng thời hắn hung hăng quét mắt nhìn Lục Hi và Vân Khả Thiên.

Khách trong phòng ăn vừa nhìn thấy cảnh này, cơm còn chưa ăn đã ném đũa chạy mất.

Lục Hi nhìn về phía Trần Binh, Trần Binh nói: “Người này là thuộc hạ của Vương Lục tên là Vương Trung Quân”.

Lục Hi gật đầu đầu bày tỏ đã biết.

Trần Binh vừa mới xuất hiện thì có người nghe tiếng liền tới, xem ra đối phương đã đặt tai mắt ở chỗ mẹ Trần Binh để chuyên đối phó với “Hộ không chịu di dời này”.

Lúc này, Lý Tú Quyên nhìn thấy liền vội vàng nói: “Thưa anh, nơi này là phòng ăn, anh hù dọa khách rồi”.

“Cút sang một bên”.

Vương Trung Quân đẩy Lý Tú Quyên ngã xuống đất.

Lý Tú Quyên nhìn thấy là tên lưu manh nổi tiếng Vương Trung Quân, cô ấy biết hắn gây phiền toái cho Trần Binh nên muốn kéo dài thời gian, để xem có thể tìm cơ hội cho Trần Binh chạy thoát hay không.

Đáng tiếc, phận con gái như cô ấy lại chỉ là một người phục vụ, Vương Trung Quân căn bản không để trong mắt.

Lúc này, Lục Hi từ từ đứng dậy đỡ Lý Tú Quyên, bảo cô ấy ngồi xuống vị trí bên cạnh mình rồi nói: “Đừng sợ, không sao đâu”.

Lý Tú Quyên rưng rưng nước mắt nói với Lục Hi: “Bọn họ đông người, anh đừng kích động”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Tin tôi đi, không sao đâu”.

Sau đó anh chậm rãi đi đến trước mặt Vương Trung Quân.

“Ra tay với phụ nữ, có chút bản lĩnh đấy”, Lục Hi bình tĩnh nói.

Vương Trung Quân hừ lạnh một tiếng đáp.

“Con mẹ nó đừng giả bộ làm giang hồ với ông đây, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác, nếu không thì đến mày cũng bị đánh”..

Đọc truyện chữ Full