DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 117

Chương 117: Nghĩ cách lừa lấy căn biệt thự ấy

“Biệt thự có giá trị mấy trăm tỷ, ngay cả nằm mơ tôi dũng không dám nghĩ đến! Cái thằng nhóc thối Tân Vũ Phong kia, dựa vào đâu mà được ở trong đó? Không được, tôi phải nghĩ cách, nhất định phải lừa lấy được căn biệt thự kia.” Dương Nguyệt Dung bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.

“Mẹ, hiện giờ cánh của Tần Vũ Phong cứng rồi, còn bảo con làm người giúp việc cho anh ta nữa, đúng là không biết trời cao đất dày! Anh ta dựa vào danh nghĩa của Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân ở bên ngoài lừa bịp người khác, chúng ta căn bản không có cách nào làm gì anh ta!” Lâm Yến Vân bất đắc dĩ nói.

“Đúng vậy… Hay là bỏ qua chuyện này đi!” Lâm Quốc Triều cũng nói xen vào.

“A2”

Đột nhiên, hình như Dương Nguyệt Dung nghĩ ra điều gì đó, bà ta nhìn về phía Lâm Quốc Triều nói: “Quốc Triều, tôi nhớ khi còn trẻ ông rất thích chụp ảnh, khi ông làm chuyện đó với con hồ ly tinh Triệu Như Lan kia, có chụp ảnh lại làm kỷ niệm không?”

Nghe thấy thế, khuôn mặt già của Lâm Quốc Triều lập tức đỏ lên.

Đúng là ông ta có chút háo sắc, trước đây khi cưỡng ép Triệu Như Lan, ông ta cũng chụp ảnh lại.

“Đều là chuyện từ đời thủa nào rồi, có gì hay ho mà nhắc đến?” Lâm Quốc Triều nhăn nhăn nhó nhó nói.

“Ông để ảnh chụp ở chỗ nào, mau tìm đưa cho tôi.”

Hai mắt Dương Nguyệt Dung sáng lên, giọng nói vô cùng sốt ruột.

“Bà muốn lấy những tấm ảnh đó để làm gì?” Lâm Quốc Triều sững sờ.

“Ha ha… Không phải thằng nhóc thối Tân Vũ Phong kia muốn ở cùng với Lâm Kiều Như sao? Chúng ta có thể dùng những tấm ảnh đó, để uy hiếp bắt cô ta giao căn biệt thự đó cho chúng ta!

Nếu cô ta không chịu, chúng ta sẽ đăng ảnh của mẹ cô ta lên mạng, khiến tất cả cư dân mạng đều trông thấy trò hề của mẹ cô ta!” Dương Nguyệt Dung nở một nụ cười độc ác.

“Chuyện này… Không hay lắm đâu…”

Lâm Quốc Triều vô cùng do dự, dù sao chuyện này cũng quá xấu xa đê tiện.

Những năm qua, dù Triệu Như Lan đã sinh cho ông ta một đứa con gái, nhưng ông ta lại không hề quan tâm, Triệu Như Lan bị bệnh ung thư, ông ta cũng không hỏi thăm.

Hiện giờ lại dùng ảnh chụp để uy hiếp người ta, đúng là không bằng súc sinh.

“Ông do dự cái gì hả? Chẳng lẽ vẫn còn nhơ thương người tình cũ, muốn lửa tình cháy lại à? Nhưng mà, căn biệt thự ấy có giá trị vài trăm tỷ đó, dù chúng ta có dốc sức làm cả đời cũng không mua nổi! Nếu như có thể sống trong đó, thì những người khác trong gia tộc sẽ phải ninh bợ chúng ta, ngay cả bà nội cũng phải khách khít”

Dương Nguyệt Dung vô cùng kích động nói.

“Được rồi, để tôi đi tìm ảnh chụp.

Lâm Quốc Triều đã quyết định, đồng ý với bà ta.

Phía bên kia.

Tần Vũ Phong đã ra khỏi biệt thự, đi đến công ty để đón Lâm Kiều Như, sau đó hai người cùng đến bệnh viện thăm Triệu Như Lan.

Sau khi được Thần y Tiết điều trị, bệnh của Triệu Như Lan đã tốt hơn rất nhiều, không lâu nữa sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

“Vũ Phong, những ngày này may mà có cháu chăm sóc cho Kiều Như:” Triệu Như Lan nói.

“Bác gái, bác đừng nói vậy, là cháu nên cảm ơn Kiều Như đã chứa chấp cháu mới đúng!” Tần Vũ Phong gọt một quả táo đưa cho bà.

Ánh mắt Triệu Như Lan nhìn về phía Tần Vũ Phong, vô cùng hài lòng.

Đúng như người xưa vẫn nói, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích.

“À đúng rồi, anh đã tìm được phòng chưa? Vừa rồi chị Yến Vân có gọi điện thoại cho em, hình như chị ấy gặp phải anh.” Lâm Kiều Như mở miệng hỏi.

“ừ”

Tần Vũ Phong khế gật đầu, giải thích: “Anh đến Galaxy One, vô tình gặp phải Lâm Yến Vân và Dương Minh Thắng, hơn nữa Tổng giám đốc của Galaxy One đã tặng cho anh một căn biệt thự!”

“Cái gì?”

Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan đều chấn động.

Sau đó, Tần Vũ Phong dùng dăm ba câu kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra một lượt.

“Anh vẫn nên trả lại căn biệt thự ấy bill.”

Lâm Kiều Như nhíu mày, không vui mừng chút nào, ngược lại còn có chút lo lắng không yên.

“Yên tâm đi, anh không dùng tiền trong tấm thẻ đen kia, là do Tổng giám đốc Lư cứ ép anh phải nhận, cùng lắm thì sau này anh sẽ tiến cử ông ta với Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân!”

Tần Vũ Phong vừa cười vừa nói.

Thấy anh nói thế, Lâm Kiều Như cũng không nhiều lời nữa.

“Reng…”

Đột nhiên, chuông điện thoại của Triệu Như Lan vang lên.

Triệu Như Lan cầm điện thoại lên xem, vừa nhìn qua, sắc mặt bà đã lập tức thay đổi.

Cả người bà không nhịn được khẽ run lên, dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.

Đọc truyện chữ Full