DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 457

Chương 457: Khinh thường

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tần Vũ Phong vô cùng kiêu ngạo, mở miệng nói: “Nghiệt chủng! Cậu chắc là đã nghe qua uy danh của Tiểu Bá Vương tôi? Thực lực của cậu có thể không tầm thường, nhưng cậu tuyệt đối không phải là đối thủ ngang tầm với tôi!”

“Thức thời thì ngay lập tức quỳ xuống xin tha, tôi còn có thể cho cậu toàn thây!”

“Nếu không, Nguyễn Hưng tôi động thủ, đánh nát xương cốt của cậu, thì cậu muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong!”

Từng câu chữ đều không hề che giấu đi sự uy hiếp.

Rất nhiều tân khách nhìn về phía Tần Vũ Phong, tựa như họ đang nhìn một thi thể. Bọn họ đều cho rằng, thực lực hai bên quá chênh lệch, quá cách xa nhau!

“Em trai, là chị không tốt… Là chị đã liên lụy em!”

Vẻ mặt của Vân Tú Anh hiện lên đầy sự hối lỗi và áy náy. Lại một lần nữa, trong đôi mắt đen nhánh của cô ấy xuất hiện những giọt nước mắt. Cô ấy là người dân ở kinh thành, tất nhiên đã từng nghe kể về sự độc ác của Tiểu Bá Vương Nguyên Hùng.

“Chị Tú Anh, chị phải có lòng tin với em! Em không yếu đuối như vậy! Dù có phải chịu đựng gấp mười lần như thế này, em cũng không sợ!” Tần Vũ Phong nói một cách nhẹ nhàng, từ tốn. Giọng nói của anh bình thản, tựa như đây không phải là một chuyện to tát gì.

Nhưng vào tại của người khác, nó lại có vẻ như quá ngông cuồng và tự đại.

“Hừ, hừ, hừ,…”

Nguyên Hừng phẫn nộ gào thét, bị chọc giận ngay lập tức. Anh ta trừng mắt lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc thối! Cậu có biết tôi là ai không?”

“Năm đó, tỷ võ khắp thiên hạ, tôi nhờ nắm đấm thép này mà vô địch, chưa từng thua ai?

“Tôi còn giết qua vô số kẻ thù, không được một nghìn cũng có tám trăm người”

“Sư phụ của tôi là Đoàn Kính Vân, tổng chỉ huy của tám trăm nghìn cầm quân, đứng thứ mười Long Bảng!”

Long Bảng!

Nghe được từ này, không ít tân khách ở đây đều tỏ vẻ thán phục và sùng bái. Đây chính là cấp bậc võ đạo cao nhất, quy tụ những người lợi hại nhất. Chỉ có mười người được vinh danh ở đây! Có thể được ở đó, thì đều là những người mạnh nhất thiên hạ, lỗi lạc nhất đời! Mặc dù Đoạn Kính Vân chỉ đứng sau cùng, nhưng không ai dám nói ông đứng hạng chót.

Đại Hạ có hàng ngàn, hàng vạn người học võ.

Nhiều người như vậy, mà ông có thể đứng thứ mười. Chỉ cần điều này thôi cũng đã chứng minh được thực lực của ông!

Hơn nữa, Đoàn Kính Vân lại có bối cảnh phía sau. Chỉ huy tám trăm nghìn cầm quân, phụ trách trị an của kinh thành, đây chính là đại quan nhất phẩm!

Trở thành đệ tử của Đoàn Kính Vận chính là niềm vinh dự lớn lao của Tiểu Bá Vương Nguyên Hừng!

Nguyên Hùng cũng luôn lấy việc này ra, coi là niềm kiêu hãnh nhất của bản thân.

Bây giờ nói ra chỗ dựa này, anh ta muốn làm cho Tần Vũ Phong nghe thấy mà biết sợ, lập tức quỳ xuống xin tha.

“Ha ha ha.”

Ai ngờ Tần Vũ Phong không sợ, còn cười to sảng khoái một trận.

“Tiểu tử thối, cậu cười cái gì chứ?”

Nguyên Hừng trừng to mắt, không thể kìm nén sự tức giận, tay nắm thành đấm: “Chẳng lẽ… cậu coi thường sư phụ của tôi?” Nguyên Hùng chất vấn.

“Không sai! Tôi xác thực là coi thường ông ta!”

Tần Vũ Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Cái gì?

Nghe anh nói vậy, mọi người ở đó đều sững sờ. Trước đó, Tần Vũ Phong kinh thường nhà vua, kiêu căng ngạo mạn, có thể coi là tự kiêu đến cực điểm rồi. Ai ngờ, bây giờ, anh còn xem thường cao thủ Long Bảng. Đây quả thực là tự đi tìm cái chết mà!

“Đồ hỗn hào! Cậu có gan thì lặp lại lần nữa đi!”

Trán Nguyên Hừng nổi đầy gân xanh, gầm thét lên như sư tử nổi giận: “Cậu có biết sự phụ tôi là thần thánh phương nào không? Ông ấy thần công cái thế, chỉ cần động ngón tay một chút, cũng có thể nghiền chết cậu dễ dàng!”

“Hừ!”

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Đoàn Kính Vân kia, võ nghệ kém cỏi, thực lực tầm thường, xếp chót Long Bảng! Ngay cả tư cách xách giày cho tôi, ông ta cũng không có!”

Đọc truyện chữ Full