DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 551

Chương 551: Hàn Cam Vọng!

Tuy nhiên việc Tân Vũ Phong từ chối lời mời so tài này rơi vào trong mắt của những người khác lại biến thành một loại ý tứ khác.

“Anh bạn trẻ Tân Vũ Phong này, có phải là cậu sợ rồi hay không?” Vương Đông Quân ngẩng cao đầu, dùng dáng vẻ nhìn người bằng nửa con mắt để nhìn Tần Vũ Phong.

Tần Vũ Phong lại chỉ dùng góc nhìn nghiêng nghiêng ở nơi khóe mắt để liếc về phía Vương Đông Quân: “Ừ”.

Một tiếng “Ừ” hờ hững đã khiến cho Vương Đông Quận nghẹn họng không thốt được lên lời chỉ trong nháy mắt.

Nếu như Tần Vũ Phong không phục, lên tiếng tranh cãi với ông ta, có lẽ là ông ta còn có thể khiêu khích Tần Vũ Phong một phen, sau đó thật sự so tài một trận với Tần Vũ Phong.

Nhưng mà thái độ này của Tần Vũ Phong lại được coi là cái gì?

Không chiến mà đã rút lui?

Võ giả chú trọng đến việc giải quyết rõ ân oán hận thù, không tham sống sợ chết hay hèn nhát!

ít nhất là tại thời điểm vẫn còn chưa phải đối mặt với cái chết, mỗi một võ giả đều sẽ nghĩ như vậy.

Mà bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc so tài nho nhỏ giữa các võ giả mà thôi, thế nhưng Tân Vũ Phong lại vẫn sợ đến mức không dám đồng ý?

Vương Đông Quân hừ lạnh một tiếng, tự mình tìm đến một hàng ghế rồi ngồi xuống: “Tên nhóc con miệng vẫn còn hội sữa, coi như là cậu khiêm tốn biết tiến biết lùi, không nghĩ tới chuyện không biết tự lượng sức mình mà đi khuấy đảo vũng nước đục”

“Đến lúc đó việc phải làm giúp cho nhà họ Hàn là đạo thật súng thật cả đấy, tuyệt đối không phải là kiểu đánh vỡ tảng đá gì gì đó, cũng không phải là mấy việc đơn giản có thể dùng chiêu lừa bịp là qua mắt được đâu”

Trong giọng nói của Vương Đông Quân tràn đầy vẻ cổ quái và châm biếm rõ ràng không thèm che giấu.

Nhưng mà Tần Vũ Phong vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào như cũ, thành thật ngồi im, bình chân như vại, bình tĩnh đến mức dường như đã ngồi đến hóa kiếp thành phật vậy.

Bốn cao thủ còn lại tận mắt nhìn thấy được khung cảnh như thế này, mặc dù ngoài miệng không hề nói điều gì, nhưng mà trong lòng lại đang vô cùng thất vọng.

Dẫu sao thì vốn dĩ bốn người bọn họ và Vương Đông Quân cũng không có mâu thuẫn gì với cái tên nhóc con tự xưng là đến từ biên giới phía Bắc, tên là Tần Vũ Phong này cả.

Có thể lấy đóa Cửu Diệp Kim Liên kia ra để làm thù lao, vậy thì chắc hẳn nhiệm vụ cũng sẽ không thể nào nhẹ nhàng ung dung, nếu như mấy người cùng nhau hợp sức lại thì phần thắng sẽ cực lớn, nếu như cái tên nhóc trước mặt này cũng là một cao thủ vậy thì sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc…

Ngay cả việc nghênh chiến so tài mà Tần Vũ Phong này cũng không dám!

Mà Hàn Sướng Âm cũng đã ghi nhớ những việc vừa mới xảy ra vào trong đáy mắt của chính mình.

Cô ta khẽ mím môi, trong lòng không thể nói ra được là đang có cảm xúc gì.

Hàn Sướng Âm biết rõ là đã có chuyện gì xảy ra với khối kỳ lạ mang về từ Nam Hải kia, Tần Vũ Phong chỉ dùng một động tác chạm nhẹ thôi mà đã có thể đánh vỡ nát được khối đã kia rồi, như vậy thì chắc hẳn là cả tu vi và bản lĩnh đặc thù gì đó của anh đều cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu so với năm cao thủ đang ngồi ở nơi này.

Nhưng mà, Hàn Sướng Âm cũng biết được một điều rằng những người luyện võ luôn chú trọng việc phân rõ ân oán hận thù, tuy nhiên ngay cả việc ứng chiến mà Tần Vũ Phong cũng không dám, điều này ở trong mắt của cô ta rõ ràng chính là biểu hiện tượng trưng cho sự sợ hãi và hèn yếu…

Đôi mắt hạnh với hai con ngươi sáng trong của Hàn Sướng Âm dần dần bị bao phủ bởi màu sắc thất vọng nhàn nhạt.

Vốn dĩ cô ta còn cho rằng là khi sáu vị cao thủ ở đây hợp sức lại với nhau thì sự kiện kia nhất định sẽ được xử lý một cách thích đáng.

Năm vị Tông Sự thôi thì… Vẫn còn có chút nguy hiểm.

Cô ta đã từng dựa vào việc Tần Vũ Phong chỉ dùng một cái đụng nhẹ cũng có thể đánh nát bia đá để nhận định rằng tu vi và bản lĩnh của người thanh niên này chắc chắn không giống với người thường, nhưng bây giờ Tần Vũ Phong lại để lại ở trong lòng của cô ta một ấn tượng của kẻ hèn yếu…

Thậm chí Hàn Sướng Âm còn bắt đầu nghi ngờ, việc Tân Vũ Phong chỉ đụng nhẹ một cái đã đánh vỡ nát khối đá kỳ lạ mang về từ Nam Hải kia chẳng qua cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Hàn Sướng Âm khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, không cầu mong người đàn ông trẻ tuổi này có thể cống hiến sức mạnh to lớn nào đó trong sự kiện sắp tới kia, chỉ cần anh ta không làm vướng chân những người còn lại là tốt rồi…

Ngoại trừ Tần Vũ Phong ra, ngay tại thời điểm khi mà tất cả mọi người vẫn còn đang suy nghĩ miên man, từ đằng xa đã truyền đến hai tiếng họ nhe, nhất thời thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.

“Khụ khụ..”

Mọi người đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng người lưng còng đang đi vào theo chiều ngược chiều ánh sáng, mặc dù dáng vẻ của người này thể hiện ra rằng bản thân ông ta đã đến lúc tuổi già sức yếu, nhưng mà hơi thở mạnh mẽ ở trên người của ông ta thì lại không thể khinh thường.

“Ông nội!”

Hàn Sướng Âm cũng quay đầu lại theo tiếng ho, sau khi nhìn thấy rõ người đang đi tới là ai thì đôi con người xinh đẹp của cô ta cũng đột nhiên sáng ngời lên, cô ta lập xoay người chạy về phía người đang đi tới kia.

Đó không phải gia chủ Hàn Cam Vọng của nhà họ Hàn thì còn có thể là ai?

Đọc truyện chữ Full