DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 2060

Chương 2060

“Bớt nói linh tinh đi!”

Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Đình toát lên vẻ tàn nhẫn. Triệu Hào mặt tối sầm lại, gật đầu: “Nếu đã như vậy, thì..”

“Bát Tướng Thiên Môn ở đây!” Sau tiếng hét động trời của Triệu Hào, tám gã đàn ông to lớn bỗng chốc từ bóng tối lao ra.

Trong số 8 người này, mỗi người đều có thân hình vạm vỡ, sắc mặt hung tợn, dường như có thể trực tiếp dùng tay xé tan Diệp Thanh Đình thành nhiều mảnh.

Vốn dĩ Diệp Thanh Đình đã có một thân hình cao ráo hiếm có so với phái đẹp. Nhưng sau khi tám người này đứng lên, bọn họ lập tức khiến cho Diệp Thanh Đình trở nên vô cùng nhỏ bé như một đứa trẻ yếu ớt, nhu nhược.

“Mấy người này là ai thế?”

“Mẹ nó!”

Diệp Kính Dương hít sâu một hơi.

Tần Vũ Phong? “Anh đến từ lúc nào vậy?”

Diệp Kính Dương hình như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của Tần Vũ Phong, anh ta vô cùng kinh ngạc. Tần Vũ Phong cũng có chút không nói nên lời.

Cảm giác tồn tại của Tần Vũ Phong cho dù ngay ở bên cạnh anh ta cũng quá thấp. Tần Vũ Phong đã nói chuyện với Diệp Thanh Đình cả nửa ngày trời mà Diệp Kính Dương vẫn không phát hiện ra anh?

Tần Vũ Phong trợn tròn mắt: “Tôi đến từ lâu rồi. Mấy người này từ đâu ra vậy?”

Diệp Kính Dương nhíu mày, nhìn Tần Vũ Phong từ trên xuống dưới một lượt: “Đây không phải là nơi anh nên đến đâu. Anh mau đi đi!”

Trong lòng Tần Vũ Phong bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. cậu nhóc này lại chơi cái trò “Anh mau chạy đi, đừng lo cho tôi” với anh sao? Tần Vũ Phong khẽ di chuyển ngón tay: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, tôi đến đây cùng với chị của cậu đấy”

Diệp Kính Dương ngẩng mặt lên nói lời từ chối: “Tôi không cần anh đến đây cứu tôi!”

“Không phải vì thể diện của chị gái cậu thì ai thèm quan tâm cậu chứ?”

“Vậy thì anh không cần quan tâm đến chuyện của tôi đâu. Anh mau đi đi, đây không phải là nơi anh nên đến đâu!”

Tần Vũ Phong nở nụ cười lạnh lùng, Diệp Kính Dương này thật buồn cười.

“Xuất thân của 8 người này cũng không thể xem thường được đâu. Họ là tám cao thủ mạnh nhất trong 1 ngàn môn phái, thực lực của mấy người họ đều không bằng tôi..”

“Minh Kình?”

“Con mẹ nó, cậu bị điên à? Bổn thiếu gia đây là ám kình đỉnh nhé!”

Tần Vũ Phong không nói gì thêm, đấm mạnh vào bụng Diệp Kính Dương một cái.

Bụp một tiếng.

Diệp Kính Dương lập tức nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt.

“Lau sạch máu ở miệng đi.” Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Dương. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Diệp Kính Dương cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể đang bị một con quái thú nào đó nhìn chằm chằm.

Ngay cả khi bị Triệu Hào bắt ngay từ đầu, Diệp Kính Dương nhìn thấy nhà máy bỏ hoang đầy lính tinh nhuệ của Thiên Môn, anh ta cũng không cảm thấy sợ hãi tột độ như lúc này.

Hành động của Tần Vũ Phong khiến cho Diệp Kính Dương nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, thật sự anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì những gì mới nói ra.

Tần Vũ Phong quả thật rất đáng sợ!

Đọc truyện chữ Full