DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 4911

Chương 4911

Khương Thiên Vũ quay đầu lại nhìn hàng trăm ngàn con dân của mình, thầm thở dài.

Lúc này tâm trạng của ông ta đã không thể miêu tả bằng từ thất vọng nữa.

Đúng là không biết năm đó tại sao nhà họ Điền lại bất chấp dư luận chấp nhận đệ tử của Khổng Khưu, lấy Nho giáo làm quốc học.

Nếu không hiện giờ người nước Tề sao lại chỉ biết lo cho thân mình, như một đống cát rời.

“Haizz! Các người nhớ đấy, mảnh đất dưới chân là do tổ tiên chúng ta liều mạng giành được, nước Tề chúng ta từng đứng trên vinh quang”.

“Bây giờ đối mặt với kẻ thù, các người thế mà lại không có can đảm chống lại, lẽ nào các người cam lòng làm tay sai cho địch sao? Khổng Khưu đã hại các người làm nô lệ một lần, lẽ nào các người vẫn còn muốn bị người khác giẫm đạp lần thứ hai?”

“Tiền bối Khương, bọn tôi…”

Không để hậu bối đằng sau nói hết câu, Khương Thiên Vũ xua tay nói: “Các ngươi có biết đời người ngoài việc sống chết còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn sống chết không?”

“Sở dĩ tôi vẫn luôn phản đối nho giáo không phải là không muốn lòng người hướng thiện, nhưng nho giáo lại làm con người mất đi khí khái và khí phách, cái gì là trung dung, thế nào là mang trọng trách với cả thiên hạ?”

“Chẳng qua chỉ là một cái cớ để con người tham sống sợ chết thôi”.

“Mọi người nên nhớ, không bao giờ có thể đánh mất suy nghĩ chống lại kẻ thù, nếu không ngay cả kẻ thù của mọi người đều sẽ xem thường mọi người, xem mọi người như trâu như ngựa”.

Nói đến đây Khương Thiên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Dương nói: “Khương Thiên Vũ tôi sẵn lòng thỉnh giáo thần thuật vô song của cậu”.

Ngạo Dương nhìn Khương Thiên Vũ, cười nhạo nói: “Ông già, tôi thấy cảnh giới của ông đã giảm sút đến bảy tám phần rồi, không phải tôi khoác lác đâu nhưng tôi chỉ vừa giơ tay lên là đã có thể lấy đầu ông rồi”.

“Ông phải nghĩ cho kỹ có phải muốn đối đầu với tôi hay không”.

Có câu nói giết một người răn đe trăm người, những người giống Khương Thiên Vũ thì cách duy nhất chỉ có thể là tiêu hủy xác thịt.

“Chết thôi mà có gì phải sợ”.

Nói rồi khí tức của Khương Thiên Vũ lại thay đổi, cả người như thể giảm đi mấy chục tuổi.

Nhưng đây cũng là lần cuối cùng Khương Thiên Vũ thiêu đốt mạng sống của mình, thật ra ông ta biết rõ mình không phải đối thủ của Ngạo Dương.

Chỉ cần khai chiến, hôm nay chắc chắn ông ta sẽ chết tại đây.

Dù biết rõ là thế nhưng Khương Thiên Vũ vẫn không thấy hề gì.

Nếu dùng một mạng sống của mình có thể thức tỉnh ý chí đối kháng của nước Tề thì ông ta cũng xem như chết không uổng.

Khương Thiên Vũ vứt Diễn Sinh Kinh trong tay lên trời, từng luồng sáng màu vàng bắn ra khắp nơi.

Mặc dù Diễn Sinh Kinh là Hoàng Đế để lại đã trải qua năm tháng vô tận, uy lực đã không còn mạnh như trước, nhưng dù sao đó cũng là chí bảo mà Hoàng Đế Hiên Viên để lại cho thế gian.

“Tôi là đấng tối cao, chín tầng mây tời đất nghe lệnh của tôi”.

Khương Thiên Vũ hét lên, sau đó bắt đầu kinh sách của Diễn Sinh Kinh.

Đọc truyện chữ Full