DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 815: Chiêu cũ rích rồi

Thang Giai Văn tin tưởng Thạch Khoan đến mức ông ta còn điên cuồng sùng bái, nhưng ông ta không ngờ rằng người mà ông ta tin tưởng lại phản bội ông ta, quay lại hại ông ta.

Tại sao?

Làm như vậy có lợi gì cho Thạch Khoan chứ?

Thang Giai Văn giơ bàn tay run rẩy lên: “Đến phòng phát thanh, dùng loa thông báo cho tất cả giáo viên và sinh viên rằng cấm tiếp tục uống thuốc do Thạch Khoan để lại.”

Ngay cả khi hầu hết mọi người đã sử dụng, nhưng có thể ngăn cản được thì cứ ngăn cản.

Hy vọng loa phát thanh này có thể cứu được một vài người.

Giáo viên và hội trưởng hội sinh viên rời khỏi văn phòng, lập tức đi thu xếp phát thanh.

Thang Giai Văn vừa hối hận vừa tức giận, tại sao Thạch Khoan lại có thể lừa dối ông ta như vậy?

Không được, không thể nuốt trôi cục tức này!

Ông ta nhấc điện thoại trên bàn lên và gọi cho Thạch Khoan, nhưng ông ta rất lúng túng khi nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia: “Xin lỗi, điện thoại quý khách vừa gọi đã bị tắt máy.”

Tắt máy?

“Chết tiệt!”

Thang Giai Văn tức giận ném điện thoại lên bàn và mắng nhiếc Thạch Khoan thậm tệ.

Lúc này, trưởng phòng đào tạo đi vào, rất lo lắng nói: “Hiệu trưởng, mọi chuyện càng ngày càng ầm ĩ, hiện tại phụ huynh đã biết chuyện này, đều rất tức giận.”

Thang Giai Văn lo lắng vô cùng.

Nếu phụ huynh lại gây rối vào lúc này, ông ta sẽ giải thích thế nào với họ đây?

Thang Giai Văn tức giận nói: “Gọi cảnh sát bắt tên Thạch Khoan bán thuốc giả đó lại!”

Trưởng phòng đào tạo nói: “Vô ích thôi, ông ta đến tặng thuốc chứ không phải bán, hơn nữa cho dù bắt ông ta lại thì chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan.”

Đúng vậy, cho dù Thạch Khoan bị tử hình ngay tại chỗ thì các bậc phụ huynh có thể tha thứ cho những sai lầm của nhà trường hay không?

Tuyệt đối không thể nào.

Nếu chuyện này không xử lý tốt thì chắc chắn hiệu trưởng Thang Giai Văn không xử lý thích đáng sẽ phải chịu trách nhiệm, thậm chí có thể phải chịu trách nhiệm hình sự.

Ông ta liên tục đập bàn.

“Như vậy đi, anh hãy gọi điện báo cảnh sát truy nã Thạch Khoan trước.”

 “Sau đó anh hãy nói với phụ huynh rằng tất cả tiền chữa bệnh của sinh viên đều do nhà trường gánh chịu.”

Đây là điều duy nhất Thang Giai Văn có thể làm được lúc này.

Hiện tại ông ta chỉ có thể hi vọng sinh viên không xảy ra vấn đề gì lớn, nếu bỏ ra một ít tiền mà chữa khỏi cho tất cả sinh viên, vậy tốn tiền cũng được.

Suy cho cùng, chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền thì cũng chẳng gọi là chuyện.

Trưởng phòng đào tạo gật đầu rồi tạm thời rời đi.

Thang Giai Văn ở trong văn phòng mà nhấp nhổm không yên, bây giờ ông ta rất hối hận tại sao lại nghe lời và tin tưởng Thạch Khoan như vậy.

Lúc này, Thang Giai Văn lại nghĩ đến Giang Sách.

Tất cả những gì Giang Sách nói tại cuộc họp đều chính xác. Kết quả thì sao? Thang Giai Văn không những không lắng nghe ý kiến của người ta mà còn sỉ nhục người ta nặng nề và đuổi ra ngoài.

Bốp!

Thang Giai Văn tự tát mình một cái thật mạnh: “Mình đã làm cái trò gì vậy chứ?”

Nếu như ông ta lựa chọn tin tưởng Giang Sách, cho dù chỉ tin một nửa thì cũng sẽ không gây ra tình trạng hiện tại.

Một tiếng rưỡi sau.

Trưởng phòng đào tạo lại đến văn phòng, vẻ mặt chán nản, vừa nhìn là biết không có chuyện tốt rồi.

Thang Giai Văn hỏi: “Thế nào rồi? Đã bắt được tên khốn Thạch Khoan đó chưa? Còn các sinh viên thì sao?”

Trưởng phòng đào tạo thở dài: “Tôi đã gọi cảnh sát, họ đã lập tức hành động, nhưng rõ ràng Thạch Khoan đã chuẩn bị sẵn sàng, ông ta nói mặc dù thuốc đó là do ông ta nghiên cứu bào chế ra, nhưng lại giao cho một công ty dược khác sản xuất.”

“Giờ đã điều tra rõ nguyên nhân, là công ty dược phẩm kia đã cắt xén nguyên liệu khiến thuốc xảy ra vấn đề.”

“Nói cách khác, Thạch Khoan hoàn toàn vô tội, tạm thời không thể động vào ông ta được.”

Thang Giai Văn nghe xong muốn mắng một trận.

Đây rõ ràng là tìm một kẻ chết thay mà! Cái gì mà công ty dược cắt xén nguyên liệu, đó là do họ đã chuẩn bị ngay từ đầu để đối phó với cảnh sát.

“Cảnh sát cứ thể bỏ qua à?”

“Cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng trước mắt, chắc chắn Thạch Khoan sẽ không có động tĩnh gì.”

Mặt Thang Giai Văn đầy vẻ chua xót, không biết cuộc điều tra này sẽ kéo dài bao lâu, cho dù có kết quả điều tra thì chắc chắn Thạch Khoan sẽ dùng nhiều cách để trốn tránh trách nhiệm, chẳng hạn như trốn ra nước ngoài.

“Tên khốn kiếp này!”

Điều duy nhất Thang Giai Văn không thể hiểu là tại sao Thạch Khoan lại đối xử với ông ta như vậy?

Không có lý do gì cả.

Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là tình trạng thể chất của sinh viên, Thang Giai Văn hỏi: “Vậy bây giờ các sinh viên thế nào rồi?”

 Vẻ mặt của trưởng phòng đào tạo càng nghiêm trọng hơn.

“Không tốt.”

“Không tốt?”

“Vâng, các sinh viên đều đang ở bệnh viện, sức khỏe rất xấu. Nhiều sinh viên chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Điều đáng sợ nhất là thuốc vẫn còn tác dụng trong cơ thể sinh viên, khiến tình trạng bệnh thêm trầm trọng. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bác sĩ cũng rất khó để tìm ra cách giải quyết.”

Đợi bác sĩ tìm ra cách, có lẽ hơn một nửa số sinh viên đã chết rồi.

Hiện tại cổng trường đã bị phụ huynh phong tỏa, cả viện y học đứng ngồi không yên, Thang Giai Văn nhất định phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ sự việc.

Nhưng ông ta có đủ sức gánh vác trách nhiệm này không?

Thạch Khoan tạm thời không có động tĩnh, tình trạng của sinh viên rất tệ, phụ huynh chặn cổng trường yêu cầu nhà trường giải thích.

Loạn, thật sự rất loạn.

Thang Giai Văn là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng lúc này cảm giác lực bất tòng tâm, không biết nên đối phó với tình huống này như thế nào.

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Ông ta ôm đầu, đau đớn nằm ghé lên bàn.

Lúc này, trưởng phòng đào tạo nhắc nhở: “Hiệu trưởng, hay là... đi tìm Giang Sách?”

“Tìm cậu ta?” Thang Giai Văn ngẩng đầu lên nhìn trưởng phòng giáo dục: “Sao lại phải tìm cậu ta chứ?”

“Nếu Giang Sách đã có thể nhìn thấy thuốc có vấn đề ngay từ đầu, hơn nữa còn chỉ thuốc có vấn đề ở chỗ nào, nên tôi nghĩ cậu ta có thể sẽ có cách. Hơn nữa cậu ta cũng đã nói có gì cần cứ đến Trung tâm y tế Nhân Trị tìm cậu ta, hẳn là đã sớm nghĩ tới cục diện này.”

Có lý.

Chẳng qua…

Thang Giai Văn cười nhạt nói: “Tôi đã coi lòng tốt và sự tử tế của người ta là lòng lang dạ sói, còn bắt tất cả các giáo viên và sinh viên ném người ta ra ngoài như là tù nhân, sao người ta có thể bằng lòng giúp tôi chứ?”

Trưởng phòng giáo dục thở dài nói: “Chuyện đã tới nước này, không còn cách nào khác cả, hãy thử xem. Dù sao cũng liên quan đến tính mạng của hàng trăm sinh viên, hiệu trưởng, ông hãy chịu ấm ức một chút đi.”

Thang Giai Văn gật đầu: “Được rồi, nếu Giang Sách thực sự có cách cứu sinh viên, cho dù có hy sinh tính mạng của tôi, tôi cũng sẽ nhờ cậu ta giúp. Đi, giờ hãy đến Trung tâm y tế Nhân Trị.”

Do cửa trước và cửa sau của trường đã bị phụ huynh sinh viên chặn lại nên họ không thể ra ngoài được, bất đắc dĩ trưởng phòng đào tạo mới bố trí người đem thang đến cho Thang Giai Văn trèo tường ra khỏi trường học.

Sau đó sắp xếp xe đợi bên ngoài bức tường, đưa Thang Giai Văn đến thẳng Trung tâm Y tế Nhân Trị.

Sau mười phút, xe chạy đến cửa trung tâm, cửa xe mở ra, Thang Giai Văn sốt ruột chạy vào trong.

Kết quả là vừa ra đến cửa, một người phụ nữ lạnh lùng như tảng băng đã cản đường ông ta.

 “Cô gái, xin nhường đường, tôi đang vội.” Thang Giai Văn nói.

“Ông là hiệu trưởng của trường Đại Học Y Dược, Thang Giai Văn phải không?”

“Đúng vậy, sao cô biết tôi?”

“Tôi là chủ của Trung tâm Y tế Nhân Trị, Tân Uẩn.”

“Nữ Hoa Đà đương thời, thần y mới Tân Uẩn ư?” Thang Giai Văn sửng sốt, ông ta đã nghe danh của Tân Uẩn từ lâu, hôm nay gặp mặt, không ngờ lại còn trẻ tuổi xinh đẹp như thế.

Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau lại giỏi hơn thế hệ trước.

Thang Giai Văn lịch sự nói: “Bác sĩ Tân, tôi đến đây để...”

 “Tìm Giang Sách?” Tân Uẩn nói thẳng.

Thang Giai Văn sửng sốt, lập tức hỏi: “Đúng vậy, tôi tới đây để tìm Giang Sách, tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy, xin cô hãy dẫn tôi đi gặp cậu ấy.”

 Tân Uẩn xua tay: “Tôi biết ông tìm anh ấy có chuyện gì, Giang Sách cũng là người của Trung tâm y tế Nhân Trị, nhưng anh ấy không muốn gặp ông.”

Bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy đều không muốn nhìn thấy Thang Giai Văn.

Thang Giai Văn rất bực bội nói: “Tân thần y, tôi biết sai rồi, tôi không nên đối xử với Giang Sách như vậy. Muốn đánh muốn phạt, tôi đều nhận, chỉ cần có thể cứu sống được các sinh viên thì muốn tôi làm gì cũng được, xin cô hãy dẫn tôi đi gặp cậu ấy.”

Tân Uẩn lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn, mất kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói, Giang Sách không muốn gặp ông là không muốn gặp ông.”

Cô ấy vừa phất tay, lập tức có mấy nhân viên cường tráng bước ra và bảo vệ ngay cổng.

Tân Uẩn lạnh lùng nói: “Sớm biết vậy, sao còn làm? Giang Sách không rảnh để gặp ông, ông đi đi.”

Nói xong cô ấy lập tức xoay người bước vào nhà.

Thang Giai Văn vô cùng tuyệt vọng, định xông vào, nhưng làm sao một ông già đã năm mươi tuổi có thể xông vào được đây?

 Hơn nữa, lần này ông ta đang nhờ vả người khác.

Nếu xông vào chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của Giang Sách càng tồi tệ hơn sao? Đến lúc đó, Giang Sách sẽ không thèm giúp đỡ ông ta nữa.

Không thể xông vào.

Nhưng cũng không thể quay trở lại.

Thang Giai Văn biết rằng Giang Sách là người duy nhất có thể cứu các sinh viên, nếu bây giờ ông ta quay về thì các sinh viên sẽ bị chết.

Cho dù có hy sinh tính mạng của ông ta, hy sinh tôn nghiêm này thì hôm nay ông ta vẫn cầu xin sự tha thứ của Giang Sách.

Liều mạng!

Phịch, Thang Giai Văn đã từ bỏ tôn nghiêm của mình mà quỳ xuống.

Ông ta là một ông già đã hơn năm mươi tuổi, là hiệu trưởng của một trường đại học, lúc này, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, quỳ ở cổng.

 Người qua đường liếc nhìn bằng ánh mắt lạ lùng.

Trong phòng, Tân Uẩn lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn đang quỳ ở đó, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Kiểu này là một chiêu thường thấy trong các phim truyền hình cổ xưa, ông ta tưởng sẽ có tác dụng sao?

Thích quỳ thì cứ quỳ đi.

Tân Uẩn quay mặt đi và không thèm đếm xỉa gì đến Thang Giai Văn.

Kết quả, Thang Giai Văn quỳ xuống hơn nửa tiếng đồng hồ, bắt đầu chóng mặt, sắp không chịu nổi nữa, nhưng ông ta vẫn cắn răng chịu đựng.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua.

Một bóng dáng quen thuộc bước ra từ buồng trong của trung tâm y tế, đó là Giang Sách!

Anh mỉm cười, cầm một đơn thuốc trong tay, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng cũng đã bào chế ra được phương thuốc có thể đối phó với cha con nhà họ Thạch độc ác kia rồi.”

Cùng lúc đó, Giang Sách nhìn Tân Uẩn và hỏi: “Đúng rồi, hiệu trưởng Thang Giai Văn của Đại Học Y Dược đã đến chưa? Theo lý mà nói, giờ phải tới rồi chứ?”

Tân Uẩn hừ giọng, hất cằm chỉ ra cổng.

Giang Sách nhìn sang, nhìn thấy Thang Giai Văn đang quỳ ở cổng, trong nháy mắt toàn thân có cảm giác không tốt cho lắm.

Đọc truyện chữ Full