DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 1175

Chương 1175

Có điều, cô chưa từng tiếp xúc những nơi nhạy cảm như vậy bao giờ.

Đặc biệt là người cô mong ngóng trong lòng từ lâu, Lục Hi, bị anh đụng chạm vào khiến Hoắc Tư Duệ gần như đổ gục.

Cô buộc phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không anh làm ra hành động bạo hơn, e là cô sẽ mất mặt trước đám đông mất.

Còn Lục Hi lúc này coi như trút được cơn tức, câu nói buột miệng ban nãy đã giúp anh giải quyết vấn đề thắc mắc từ lâu.

Anh chợt nhận ra, bản thân vô cùng để ý Hoắc Tư Duệ, nếu anh đã quan tâm cô, vậy nên cho cô một danh phận, anh biết, Hoắc Tư Duệ vẫn luôn đợi anh mở lời, không thể bắt cô chờ đợi quá lâu.

Giờ có người của Thiên Nhân Cư ủng hộ, Hoắc Tư Duệ cũng đang tu luyện, đã có chút kết quả, tuổi thọ không phải vấn đề quá nghiêm trọng, phía sau anh còn có đàn tế Long Thần.

Đến lúc đó tìm mấy thứ kéo dài tuổi thọ chắc không quá khó, có thể sẽ giải quyết được, không đến mức phải rời xa Hoắc Tư Duệ, một mình sống cô độc trên đời.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lục Hi tức thì cảm giác khoan khoái hơn nhiều.

Lúc này, anh chợt thấy Lưu Chấn Thanh cùng vệ sĩ tiến về phía mình.

Lục Hi bình thản quan sát Lưu Chấn Thanh, mà anh ta cũng nhìn anh hồi lâu mới lên tiếng: “Xin hỏi quý danh?”

“Tôi họ Lục”, Lục Hi không mặn không nhạt đáp.

Lưu Chấn Thanh gật đầu, bắt chéo chân, khẽ nâng ly rượu trong tay, từ tốn nói: “Anh và giám đốc Hoắc có quan hệ gì?”

“Bạn bè”.

Lưu Chấn Thanh im lặng một hồi, nói tiếp: “Anh Lục, tôi khuyên anh một câu, anh và giám đốc Hoắc không phải người cùng đường, không nên đến quá gần, anh hiểu ý tôi chứ?”

“Không hiểu”.

Lưu Chấn Thanh hoài nghi nhìn Lục Hi, anh cũng bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh ta.

“Xem ra tôi nói chưa đủ rõ”.

“Anh Lục, tôi và giám đốc Hoắc đều là người kinh doanh lớn, sở hữu tài sản hơn chục tỷ. Anh không bao giờ hiểu được thế giới chúng tôi, giám đốc Hoắc có thể nhất thời hứng thú với người không cùng thế giới, nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nơi cô ấy thực sự thuộc về là những người như tôi, đó mới là việc một doanh nhân thành công làm, anh đã hiểu chưa?”

Trong mắt Lưu Chấn Thanh, Lục Hi chỉ là một người hết sức bình thường, anh ta chưa từng nghe nói Tây Bắc có đại gia nào họ Lục.

Cộng thêm trang phục lạc quẻ của Lục Hi, Lưu Chấn Thanh càng khẳng định, anh cùng lắm chỉ là một thanh niên thích ăn diện bóng bẩy làm bộ, đến đây nhằm lấy le với Hoắc Tư Duệ.

Hành động ám muội ban nãy của Lục Hi và Hoắc Tư Duệ cũng bị anh ta bắt gặp, tức thì nổi giận đùng đùng.

Anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ đã rất lâu, người trong giới ai cũng biết chuyện.

Thực ra anh ta có thể hiểu, người có tiền đều như vậy, luôn có vô số người tình, Hoắc Tư Duệ qua lại với một hai người cũng không có gì lạ.

Nhưng giờ đã khác, anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ, đương nhiên không chấp nhận cảnh tượng như vậy xuất hiện ngay trước mắt.

Chỉ có anh ta mới là người sinh ra dành cho Hoắc Tư Duệ, cả Tây Bắc này có kẻ nào dám tranh giành với anh ta?

Anh ta có gia thế hùng hậu, Hoắc Tư Duệ cũng là thuộc thế gia đang lên, hai người trai tài gái sắc, liên hôn liền có thể cùng tiến lên đỉnh cao, một tên lưu manh giả danh trí thức thì làm được gì?

Lưu Chấn Thanh cho rằng Lục Hi không có bất kì điều kiện nào cạnh tranh với anh ta, nghe xong những lời này, có lẽ Lục Hi sẽ hiểu mình cần phải rời xa Hoắc Tư Duệ, không nên tiếp tục làm xấu mặt bản thân.

Lục Hi nhìn Lưu Chấn Thanh, nói một cách chậm rãi.

“Tôi không biết anh lấy đâu ra tự tin, chắc nhờ có tiền, nhưng tôi mong anh nhớ rõ, mặc dù không có tiền chẳng làm được gì, nhưng, tiền không phải toàn năng, giống như anh có tiền nhưng cũng không có được Hoắc Tư Duệ, cô ấy là của tôi”.

Dứt lời, anh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tự tin.

Lưu Chấn Thanh khỏi nói tức giận đến cỡ nào, nhưng anh ta tự cho mình là người có thân phận, đương nhiên sẽ không nổi khùng với Lục Hi.

Anh ta có trăm ngàn cách khiến Lục Hi nhục nhã ê chề rời đi, bạo lực không phải cách hay, chuyện có thể dùng tiền, việc gì phải động thủ.

Lưu Chấn Thanh đáp: “Xem ra, anh vẫn chưa biết những người chúng tôi rốt cuộc là như nào, có điều, lát nữa anh sẽ biết ngay thôi, hi vọng anh có thể giữ vững phong thái tự tin rời khỏi”.

Đọc truyện chữ Full