DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 822: Tấm lòng bao dung

Nhìn thấy cái bánh kem mô hình thật lớn đang được đẩy qua đây, trong lúc nhất thời Giang Sách cũng không biết phải giải quyết như thế nào, anh vào sinh ra tử ở Tây Cảnh không biết bao nhiêu lần nhưng lại không có lần nào khiến anh lo lắng và căng thẳng như bây giờ.

Trong lúc mọi người vẫn còn phấn khích reo hò thì tai nạn đã xảy ra, cũng không biết lý do vì sao mà phần "đỉnh" của chiếc bánh lại đột nhiên lật ngang rồi rớt thẳng xuống đất.

Bẹp một tiếng tiếng, lớp bánh rơi mạnh xuống đất nát đến mức không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Tiếp đó, toàn bộ cái bánh từ từ bung ra giống như hiệu ứng domino, từng lớp từng lớp bánh lần lượt rơi xuống cho đến khi toàn bộ chiếc bánh đều nằm la liệt dưới nền đất.

Bẹp, bẹp, bẹp.

Một cảnh tượng khiến người xem vừa ghét bỏ vừa sửng sốt.

Chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người có mặt hiện trường đều ngẩn người không nói được lời nào, ban đầu mọi người còn trầm trồ khen ngợi nhưng hiện tại sắc mặt của ai cũng trở nên khó coi.

Có người chỉ đứng hóng chỉ sợ không lớn chuyện, cũng có người lắc đầu thầm nói thôi xong ở trong lòng, đa phần đều bày ra thái độ không liên quan đến mình nên gạt qua một bên không quan tâm.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, nhạc công trong ban nhạc cũng theo đó dừng công việc đàn hát của mình lại, bọn họ chỉ biết đứng nhìn đống bánh ngọt nằm ngổn ngang dưới sàn vì không biết nên xử lý thế nào.

Hai anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc đứng trong đám đông nhếch môi nở nụ cười đắc ý, Đinh Hồng Diệu nhìn thoáng qua em gái của mình, tuy không nói gì nhưng ánh mắt của anh ta dường như muốn biểu đạt một câu: Làm tốt lắm!

Bọn họ đã sớm biết chuyện Đinh Phong Thành muốn chuẩn bị một bất ngờ lớn dành cho Giang Sách để thay lời cảm ơn, nhưng Đinh Tử Ngọc đã làm cách nào lại có thể hành động thuận lợi như vậy?

Là do Đinh Tử Ngọc đã ra tay với cái bánh ngọt kia từ lúc sáng sớm, hiện tại tận mắt chứng kiến đống "rác" nằm ngổn ngang dưới sàn, chứng kiến chuyện tốt biến thành chuyện xấu khiến Đinh Tử Ngọc rất muốn nhìn xem Đinh Phong Thành sẽ giải thích thế nào?

E rằng cho dù có giải thích như thế nào cũng không thỏa đáng cho lắm nhỉ?

Đây rõ ràng là cố ý làm nhục Giang Sách, không biết người khác nghĩ thế nào nhưng nếu chuyện này xảy ra với Đinh Tử Ngọc thì chắc chắn cô ta sẽ nổi điên mà trở mặt rồi rời đi ngay lập tức, từ nay về sau sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Đinh Phong Thành, đừng mong cô ta cam chịu bị người ta khi dễ.

Vẻ mặt của Giang Sách vẫn vô cùng bình tĩnh không lộ ra chút biểu cảm nào, có rất nhiều người cảm thấy Giang Sách đang tức giận, đặc biệt là Đinh Mộng Nghiên

Vất vả lắm cô mới tạo điều kiện cho Đinh Phong Thành và Giang Sách làm hoà, bọn họ đã chung sống hòa thuận trong suốt khoảng thời gian qua nên cô chắc chắn sẽ không để cho bọn họ có cơ hội trở mặt chỉ vì một cái bánh đâu, nhất là khi Đinh Phong Thành đang muốn làm một chuyện rất có ý nghĩa như lúc này.

"Ông xã..." Đinh Mộng Nghiên muốn lên tiếng giải thích giúp Đinh Phong Thành nhưng không biết phải mở lời như thế nào mới tốt.

Ở bên này, Đinh Phong Thành cực kỳ lúng túng bước xuống khỏi sân khấu, nhìn đống bánh ngọt vương vãi khắp sàn, có đôi lần anh ta đã định mở miệng nhưng không thể nói được thành lời.

Anh ta rất bực bội nhưng cũng đầy thất vọng, rõ ràng muốn cảm ơn Giang Sách vì những gì anh đã làm cho anh ta trong suốt thời gian qua, nhưng vì sao mọi chuyện lại biến thành thảm cảnh như bây giờ chứ?

Anh ta đúng là vô dụng mà, chỉ một chuyện cỏn con thôi mà cũng có thể sắp xếp tới hỏng bét như vậy, nói cho cùng anh ta chỉ là một tên ăn hại không làm được gì ra hồn mà thôi.

Một chút tự tin vừa mới xuất hiện của Đinh Phong Thành cũng theo đó tan thành mây khói.

"Giang Sách, tôi..."

Đinh Phong Thành cắn cắn môi kiên trì muốn nói hết câu nhưng Giang Sách đã giơ tay bảo anh ta im lặng.

Không cần phải nói, đừng nói gì cả, còn cái gì có thể nói nữa chứ?

Giang Sách đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, sắc mặt của anh vẫn bình thản như cũ nhưng tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đồng loạt nín thở, ai nấy đều biết sự bình tĩnh đó chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong có lẽ sắp bùng nổ như núi lửa phun trào rồi.

Tiếp theo anh sẽ làm gì?

Bỏ qua hay sẽ trực tiếp ra tay với Đinh Phong Thành?

Đinh Mộng Nghiên vừa căng thẳng vừa lo sợ nhìn về phía Giang Sách, nói thật thì cô không muốn chứng kiến cảnh người một nhà lại gây khó dễ lẫn nhau, cho dù là Đinh Phong Thành hay Giang Sách thì đó đều là người nhà của cô, một người là anh hai, một người là chồng của cô.

Ông trời ạ, tại sao ông lại tàn nhẫn như vậy chứ?

Trong giây phút mọi người cho rằng sẽ có một trận gió tanh mưa máu sắp kéo đến thì cơ mặt vốn đang kéo căng của Giang Sách lại bất chợt "giãn ra", Giang Sách phụt một cái bật cười thành tiếng.

Cười? Vào thời điểm thế này mà còn cười được à? Anh đang nghĩ cái gì thế?

Giang Sách nhìn Đinh Phong Thành sau đó nở một nụ cười xấu xa: "Phong Thành, anh cũng giỏi phết nhỉ, ngay cả tôi cũng phải kinh ngạc trước cách cảm ơn đặc biệt của anh đấy."

"Cảm ơn? Đặc biệt?" Đinh Phong Thành nghe xong như lạc trong sương mù.

Giang Sách nói tiếp: "Người Trung Quốc chúng ta rất chú ý đến lời chúc "tuổi mới bình an", cho nên anh mới cố tình thiết kế bánh ngọt trông giống như rơi vãi để chúc tôi tuổi mới bình an, sống lâu trăm tuổi đúng không?"

"Phong Thành, anh có lòng thật đó, cảm ơn ý tưởng độc đáo mà anh đã dày công chuẩn bị cho tôi."

"Chậc chậc, làm bánh ngọt rơi thế này cũng không dễ dàng gì, chắc hẳn anh đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể làm được."

Chỉ vài ba câu đã có thể che lấp sai sót của Đinh Phong Thành, chẳng những không chỉ trích Đinh Phong Thành mà ngược lại còn khen ngợi anh ta, mọi người đều nhìn ra được Giang Sách cố ý nói như vậy là để biến chuyện xấu thành chuyện tốt.

Vào khoảnh khắc đó, khóe mắt của Đinh Phong Thành đã đong đầy nước mắt.

Trong tình huống như vậy mà Giang Sách vẫn che chở cho mình, rõ ràng đây là sai sót của Đinh Phong Thành, rõ ràng đây là hành động không tôn trọng Giang Sách nhưng Giang Sách hoàn toàn không suy nghĩ đến bản thân, vẫn một mực giữ gìn danh dự cho Đinh Phong Thành.

Phải là người có tấm lòng bao dung thế nào mới có thể rộng lượng thế này chứ?

Đinh Phong Thành âm thầm thề trong lòng, từ giờ phút này trở đi mạng của anh ta sẽ thuộc về Giang Sách, vì Giang Sách, cho dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa anh ta cũng không chối từ.

Tuy nhiên, vẫn có một số người không hề thấy vui vẻ trước cảnh tượng này.

Đinh Tử Ngọc nói với giọng điệu đầy châm chọc: "Rõ ràng là chuẩn bị không chu toàn thế mà lại bao biện là tuổi mới bình an gì đó, đúng là già mồm át lẽ phải. Nếu thật sự muốn chúc tuổi mới bình an thì cần gì phải làm mọi thứ văng đầy ra đất như thế? Làm vậy chỉ tổ lãng phí một cái bánh ngọt mà thôi."

Đinh Mộng Nghiên trợn trừng mắt liếc Đinh Tử Ngọc, khó khăn lắm mới có thể xử lý chuyện này một cách chu toàn, vậy mà lại bị mấy câu nói bừa của người phụ nữ xấu xa này kéo ngược trở về, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta khó chịu rồi.

Song, Giang Sách chỉ mỉm cười đáp: "Rơi nát thì sao? Cái bánh cũng không vì thế mà bị lãng phí."

Nói xong, Giang Sách ngồi xổm xuống giơ tay quệt một góc của cái bánh ngọt rồi đặt một quả anh đào nhỏ lên trên, sau đó anh trực tiếp đưa miếng bánh ngọt kia vào miệng ngay trước mặt mọi người.

Ung dung nhấm nháp hương vị rồi từ từ nuốt xuống.

"Ừm, mùi vị rất ngon, Phong Thành, tiệm bánh mà anh chọn cũng không tệ nha, sau này tôi muốn đặt bánh chắc chắn sẽ ghé nơi này."

Đinh Phong Thành đã sắp không kìm được nước mắt, chỉ vì một người như anh ta mà Giang Sách lại cúi người nhặt cái bánh đã rơi xuống đất lên ăn, thậm chí còn ăn đến ngon lành nữa, loại tinh thần hi sinh vì người khác này khiến lòng anh ta cảm thấy rất ấm áp.

Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

Đinh Phong Thành không nói lời nào đã ngồi chồm hổm dưới đất nhặt một miếng bánh ngọt lên ăn cùng với Giang Sách, vừa ăn vừa lau nước mắt: "Rất ngon, thật sự rất ngon."

Đinh Mộng Nghiên ở bên cạnh không ngồi yên nữa, cô cũng giơ tay nhặt một miếng bỏ vào miệng.

Thang Kim Long thấy vậy cũng cười ha ha nói: "Chà, mấy người ăn từ từ thôi, chừa cho tôi một miếng với."

Anh ta vừa nói vừa đi nhặt một miếng bánh to để ăn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, số bánh rơi vãi dưới đất không những không trở thành ngòi lửa khiến Giang Sách và Đinh Phong Thành trở mặt thành thù, mà ngược lại còn trở thành chất xúc tác để củng cố tình nghĩa giữa bọn họ, mà tất cả đều do sự rộng lượng của Giang Sách.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng tự động hiểu tình huống hiện tại, để lấy lòng Đinh Phong Thành và xây dựng mối quan hệ hữu nghị với châu báu Hằng Tinh, không ít người thuộc tầng lớp thượng lưu cũng nhanh chóng cúi người nhặt những mảnh vụn của bánh ngọt bị rơi xuống nền đất lên ăn.

Vốn dĩ sẽ trở thành một thảm cảnh nhưng kết quả lại biến thành một bộ phim hài.

Đinh Tử Ngọc tức giận muốn lệch mũi, cô ta căm phẫn nói: "Nên gọi chuyện này là gì nhỉ? Một đám người ngồi dưới đất giành giật đồ ăn với nhau, thật giống với lũ chó hoang, đúng là ghê tởm."

Những người cùng nghe vậy bèn khó chịu ra mặt: "Hừ, cô nói gì đó? Từ đầu tới cuối cô chỉ biết đứng đó nói kháy, loại phụ nữ đanh đá như cô đến đây để gây sự đúng không?"

"Tôi đã chướng mắt cô ta từ lâu rồi,chỉ biết phá hoại thôi."

Có người còn chỉ thẳng vào Đinh Tử Ngọc: "Tôi cho cô ba giây, mau cút khỏi đây, nếu còn không cút thì tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài đấy."

Đinh Tử Ngọc chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, lúc này cô ta tức tối đến mức cả người phát run.

"Mấy người dám."

Lúc cô ta đang định ngang ngạnh chống đối với đám người này thì Đinh Hồng Diệu đã đứng dậy kéo tay cô ta bước ra ngoài.

"Anh, anh làm gì vậy? Chúng ta không thể đi, chúng ta không thể trốn chạy, chúng ta không thể để thua Đinh Phong Thành."

Không muốn thua nhưng chắc chắn sẽ thua, sự thật chính là sự thật, chuyện này không thể thay đổi được.

Đinh Hồng Diệu kéo Đinh Tử Ngọc bước ra ngoài không hề dừng lại, mặt của anh ta đã trắng bệch như tờ giấy.

Nếu nói sự "phản bội" của Thang Kim Long là do bọn họ không đủ cẩn thận, thì việc thất bại của cái bánh ngọt là do Đinh Hồng Diệu đã thua trước sự rộng lượng của Giang Sách, anh ta càng cố chứng tỏ mình mạnh hơn Giang Sách thì kết quả càng thất bại thảm hại

Dần dà Đinh Hồng Diệu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, suốt nhiều năm qua đây là lần đầu tiên sau anh ta cảm thấy mình có thể sẽ thua người khác, một nỗi sợ hãi mà trước đây chưa từng có.

Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng, có lẽ Giang Sách chính là khắc tinh của anh ta.

Trong đám người, Giang Sách ăn một miếng bánh rồi bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, đồng thời thản nhiên nhìn bóng dáng Đinh Hồng Diệu đang rời khỏi đại sảnh, trong mắt lóe lên một tia khó lường.

Sau chuyện hôm nay Giang Sách đã hạ quyết tâm, xem ra đã đến lúc không thể không loại bỏ tên Đinh Hồng Diệu này rồi.

Tuyệt đối không thể giữ lại.

Đúng lúc này Đinh Mộng Nghiên hơi nghiêng người về phía Giang Sách, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ông xã, cảm ơn anh."

Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên cười xấu xa nói: "Chỉ cảm ơn suông thôi à? Có vẻ hơi qua loa đấy nhỉ?"

Đinh Mộng Nghiên bĩu môi: "Thế anh còn muốn gì nữa?"

"Anh muốn..." Giang Sách cố ý quay mặt sang một bên rồi chỉ chỉ vào má mình.

Đinh Mộng Nghiên đỏ mặt nói: "Gì thế hả? Ở đây có nhiều người lắm đó."

Giang Sách thở dài: "Ầy, quả nhiên em chỉ nói cho có lệ thôi."

Đã nói mà, luận tài ăn nói cô không bao giờ có thể thắng được Giang Sách.

Đinh Mộng Nghiên đỏ mặt, trái tim trong ngực cũng phập phồng liên hồi, cô thu hết can đảm cúi người chuẩn bị hôn lên mặt Giang Sách bằng đôi môi đỏ tươi và ấm áp của mình.

Đọc truyện chữ Full