Chương 13: Âu Hạo Thần
“Ôi má ơi, mình đang nhìn thấy gì thế kia?”.
Các bạn trong lớp ai nấy đều trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Cố Giai Lệ trong trường cho dù đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm của sự chú ý, ai cũng nhìn tới, người ái mộ cô không đếm xuể, ngày nào cũng nhận được không biết bao nhiêu thư tình và hoa tươi, nhưng cô chưa bao giờ thể hiện gì cả, từ đầu đến cuối đều sống bên ngoài những ồn ào náo nhiệt này, như tiên tử xuất thế vậy.
Trong đó hot boy tên Âu Hạo Thần là nổi bật nhất, nhưng cho dù là Âu Hạo Thần, cùng lắm cũng chỉ được nói chuyện nhiều hơn chút với Cố Giai Lệ thôi, chứ chưa bao giờ được chạm vào bất kỳ chỗ nào trên người Cố Giai Lệ cả, những người khác thì càng không có cái gan đó.
Nhưng bạn nam mới đến lại dám vô tư dùng tay, hơn nữa còn xoa đầu Cố Giai Lệ mấy cái liền, điều này đã không còn đơn giản là động chân động tay nữa, đây rõ ràng là không tôn trọng Cố Giai Lệ mà.
“Cái tên này thật là quá đáng!”.
“Khốn kiếp, dám làm việc đó với hoa khôi lớp!”.
Mấy bạn nam vô cùng tức giận, chỉ muốn dạy cho Diệp Thiên một bài học, những người còn lại thì như kiểu cười trên nỗi đau của người khác, âm thầm chia buồn với Diệp Thiên.
Tính tình Cố Giai Lệ trầm lặng, thanh khiết như hoa sen, Diệp Thiên dám mất lịch sự với cô như vậy, cô chắc chắn sẽ không để yên, hơn nữa Âu Hạo Thần là sứ giả bảo vệ của Cố Giai Lệ, nếu biết chuyện này thì Diệp Thiên e rằng sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Chỉ có bạn nam ngồi bên cạnh Diệp Thiên thì giơ ngón tay cái về phía Diệp Thiên cho dù Diệp Thiên trước đây ăn nói hống hách như vậy, nhưng dám chạm vào người Cố Giai Lệ thì sự dũng cảm này đáng để cậu ta khâm phục.
Cảm nhận được có người có hành động thân mật với bản thân, Cố Giai Lệ giật mình, cơn tức giận ập đến.
Cô thực sự không ngờ trong lớp lại có người to gan đến vậy, dám vô lễ với cô.
Nhưng cô lại có chút thắc mắc, bàn tay này và động tác này mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc.
Cô mang vẻ tức giận kèm chút tò mò ngẩng đầu lên, một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú xuất hiện trong mắt cô.
Khuôn mặt này có hơi lạ lẫm, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy có hơi quen thuộc, nhất là ánh mắt của bạn nam này, khiến cô thấp thoáng có cảm giác hoài niệm.
Trong khi cô còn đang thắc mắc, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.
“Con bé này, sao thế, mới có vài năm mà không nhận ra anh nữa à?”.
Giọng nói của Diệp Thiên vừa là trêu đùa lại mang vẻ cưng chiều, khiến đôi mắt xinh đẹp của Cố Giai Lệ rưng rưng, biểu cảm hết sức kinh ngạc.
Một lúc sau, trong mắt cô là sự vui mừng khôn xiết, cô xúc động nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên như một đứa bé vui mừng thốt lên.
“Anh Diệp Thiên, anh là anh Diệp Thiên à?”.
Phản ứng của Cố Giai Lệ khiến không khí trong phòng học như cô đặc lại.
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ Cố Giai Lệ nổi khùng, chuẩn bị xem kịch hay, nhưng những gì xảy ra trước mặt lại khiến bọn họ há hốc mồm.
Đây còn là một Cố Giai Lệ trầm lặng, thái độ luôn dửng dưng lạnh lùng trước các bạn nam sao?
Cảnh tượng này đúng lúc bị một bạn nam đẹp trai vừa bước vào cửa thì nhìn thấy, bạn nam này đờ mặt ra, mấp máy miệng, cảm giác vô cùng sốc.
Cố Giai Lệ vui mừng nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, tuy thay đổi rất nhiều nhưng cô vẫn có thể nhận ra được những đường nét quen thuộc.
“Là anh đây!”, Diệp Thiên dịu dàng sờ đầu Cố Giai Lệ cười nói: “Mới năm nào còn bé mà cũng đã lớn rồi nhỉ!”.
Sau khi Cố Giai Lệ chắc chắn là Diệp Thiên, cũng không cần biết bản thân đang ở trong lớp học hay ở đâu, cô nhào vào lòng cậu, nước mắt rơi lã chã.
“Anh Diệp Thiên, em cứ tưởng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa, anh có biết là em có rất nhiều điều muốn nói với anh không?”.
Diệp Thiên vỗ nhẹ vào lưng Cố Giai Lệ, trong mắt thoáng hiện sự thương xót.
Một cô gái 17 tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thậm chí phải dùng bộ dạng lạnh lùng để bao bọc lấy bản thân trong hơn hai năm liền, thực sự không dễ dàng.
“Được rồi, anh về rồi, có chuyện gì em đều có thể nói với anh!”.
Cố Giai Lệ vốn định nói gì đó, nhưng tiếng chuông vào học reo lên, cô mới hậm hực buông tay ra. Diệp Thiên mỉm cười với cô, ra hiệu vào học trước đã, rồi cậu lại quay về bàn cuối ngồi.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên với vẻ không dám tin.
“Woa, người anh em, rốt cuộc cậu và Cố Giai Lệ có quan hệ gì thế, vừa gặp cậu mà cậu ấy đã ngã vào lòng cậu rồi, tôi phục cậu đó!”.
Bạn nam trước đó bắt chuyện với Diệp Thiên nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Hi hi, người anh em, cậu đúng là phá kỷ lục trường chúng ta, thế mà lại có thể khiến một hot girl lạnh lùng như Cố Giai Lệ lộ ra tính trẻ con, chuyện này mà truyền ra ngoài không biết sẽ gây chấn động đến mức nào!”.
“Nhất là Âu Hạo Thần, cậu nhìn biểu cảm của cậu ta kìa, như thể trúng kịch độc vậy, vui quá đi, ha ha!”.
Diệp Thiên nhìn theo phía ánh mắt của cậu ta, đúng lúc nhìn thấy một bạn nam đứng thừ người ở cạnh cửa lớp, sắc mặt cậu ta đen lại, cũng đang nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ thù địch.
Diệp Thiên chỉ nhìn lướt qua cậu ta một cái rồi lập tức quay đầu lại không để ý nữa, một nhân vật như vậy không đủ tư cách để cậu phải nhìn lâu.
“Người anh em, để tôi giới thiệu nhé, tôi là Bành Lượng, người như cậu tôi phải kết bạn mới được!”.
Bành Lượng nói với vẻ hồ hởi, tự giới thiệu trước.
Diệp Thiên thấy vậy mỉm cười nói.
“Tôi tên Diệp Thiên!”.
Khoảng vài phút sau, cô chủ nhiệm đã vào trong lớp.
“Chào các em, thông báo với các em là hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn mới chuyển đến, gia nhập vào gia đình 12A4 của chúng ta!”.
Cô giáo vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều dồn về phía bàn cuối.
Cô chủ nhiệm nhìn thấy gương mặt mới là Diệp Thiên, lập tức mỉm cười nói: “Xem ra bạn mới đã đến rồi, em đứng lên giới thiệu về bản thân để mọi người cùng biết nhé!”.
Diệp Thiên đứng lên, giọng nói bình thản.
“Mình tên là Diệp Thiên, đến từ nông thôn!”.
Nói xong câu này, cậu lại ngồi xuống, cho dù là cô chủ nhiệm hay là các bạn cùng lớp, đều hơi sững sờ.
Tuy màn giới thiệu rất đơn giản, nhưng Diệp Thiên giới thiệu thế này đúng là không gì có thể ngắn gọn hơn.
Chỉ là nói tên của mình ra, rồi nói nhà ở nông thôn, thậm chí đến nhà ở đâu, đến từ thành phố nào cũng không nhắc đến, đúng là kiểu giới thiệu qua loa cho có.
Trước đó vì có vụ giữa Diệp Thiên và Cố Giai Lệ, nên mọi người trong lớp đều tò mò về Diệp Thiên, nhưng bây giờ nghe cậu giới thiệu xong ai nấy đều có cảm giác khác đi.
Kiểu người tự cho là thanh cao này ở trong lớp sẽ không bao giờ hòa đồng, sẽ chỉ gây phản cảm, hơn nữa Diệp Thiên nói nhà ở nông thôn, điều này càng khiến không ít người thầm khinh bỉ.
Những học sinh đến học ở Tam Trung Lư Thành tuy không phải đều là giàu có hết, nhưng đa phần đều là nhà có điều kiện, những người đến từ nông thôn như Diệp Thiên khó tránh khỏi bị người ta coi thường.
Những bạn nữ ban đầu bị thu hút bởi ngoại hình của Diệp Thiên thì lúc này đã hoàn toàn không còn suy nghĩ tiếp cận tới cậu, thời buổi này đẹp trai thì có tác dụng gì? Đến cuối cùng người ta dựa vào gia thế, gia cảnh, năng lực, và cả nguồn tài nguyên và các mối quan hệ để đánh giá một người, còn những người đẹp trai cùng lắm chỉ làm trai bao cho mấy mà trung niên giàu có thôi.
Âu Hạo Thần ngồi ở góc bên phải dãy bàn đầu tiên, cặp lông mày đang cau lại cũng đã hơi giãn ra.
“Đến từ nông thôn? Hừ, tôi còn tưởng cậu có gia thế như thế nào, thì ra chỉ là đồ nhà quê mà thôi!”.
Động tác thân mật mà Cố Giai Lệ dành cho Diệp Thiên trước đó đã khiến cậu ta coi Diệp Thiên như tình địch lớn, nhưng lúc này, cậu ta lại không còn hứng thú với Diệp Thiên nữa.
Cậu ta cho rằng có thể Diệp Thiên chỉ là người ở cùng trước đây với Cố Giai Lệ, hoặc có thể là cùng quê, quen nhau từ trước, gần như kiểu thanh mai trúc mã.
Nhưng cậu ta tin rằng với sức lôi cuốn và khả năng mạnh mẽ của bản thân, nhất định sẽ khiến Cố Giai Lệ hiểu ra sự khác biệt gữa Diệp Thiên và cậu ta, khiến cô hiểu người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất là như thế nào, nhân tài kiệt xuất là như thế nào.
Loại nhà quê từ nông thôn đến như Diệp Thiên, cậu ta căn bản không coi ra gì, đến tư cách làm đối thủ của cậu ta cũng không có.