DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 91

Chương 91

“Muốn đẩy ra ngoài một cách triệt để, thì công lực của ông còn thiếu quá nhiều!”.

Trần Sư Hành đứng như trời trồng, khi ông ta xuống núi, sư phụ từng nói với ông ta rằng, Tam Thần Kỳ Cốt Châm của ông ta mới chỉ luyện được 30%, nhưng lúc đó ông ta tự cho mình là cao thủ rồi nên không để ý nhiều, sau đó lại dùng Tam Thần Kỳ Cốt Châm chữa khỏi được nhiều chứng bệnh phức tạp, thế là càng thêm tự mãn tự đắc, chủ quan về những khuyết điểm của bản thân.

Và hôm nay lại bị Diệp Thiên vạch trần ra hết.

Từng câu từng chữ của Diệp Thiên khiến mọi người há mồm ngạc nhiên: “Công lực của ông không đủ, miễn cưỡng dùng Tam Thần Kỳ Cốt Châm để đẩy hàn khí ra khỏi người ông cụ Hàn, hàn khí bị thúc ép, bị uy hiếp sẽ khiến sự phản công sau đó càng mạnh thêm, bây giờ 90% kinh mạch xương tủy trong người ông cụ Hàn đã đông cứng, chỉ cần 15 phút nữa, nội tạng của ông ấy sẽ đông cứng toàn bộ, cho dù thần tiên tái thế thì cũng không cứu nổi nữa!”.

Biểu cảm của Trần Sư Hành cứng đờ, ông ta không ngờ, càng không dám tin ông ta lại phạm phải lỗi lầm như vậy trong nghề hành y, không những không cứu được bệnh nhân mà còn đẩy nhanh tốc độ tử vong của bệnh nhân.

Điều này khiến một người có lòng cao ngạo như ông ta phải chịu một cú sốc lớn, ông ta đột nhiên như người mất hồn, cảm giác như thể bị hút hết tinh khí.

Vài chục giây sau ông ta mới hoàn hồn, gần như điên cuồng hét về phía Diệp Thiên.

“Tôi không phục, Trần Sư Hành tôi không phục!”.

“Cậu nói công lực của tôi không đủ, tôi không cứu được ông ấy, lẽ nào cậu có thể cứu được sao?”.

Diệp Thiên mỉm cười, giọng nói chắc nịch.

“Năng lực của tôi là thứ mà ông có thể tưởng tượng được à?”.

Hàn Phong nghe thấy liền như sực tỉnh, vội vàng quay bước đến trước mặt Diệp Thiên chắp tay quyền.

“Cậu Diệp, vừa rồi cậu nói có cách để cứu bố tôi, mong cậu ra tay giúp đỡ cứu bố tôi một mạng, tất cả mọi người trong nhà họ Hàn đều cảm ơn cậu, cậu Diệp có bất kỳ yêu cầu gì chúng tôi tuyệt đối không từ chối!”.

Lúc này, Hàn Phong hoàn toàn sực tỉnh, người có thể cứu bố ông ấy thật sự không phải là người có thủ pháp châm kim thần kỳ có thể thi triển Tam Thần Kỳ Cốt Châm như Trần Sư Hành, mà chính là Diệp Thiên, người mà ông ấy vừa cho là vô dụng.

Diệp Thiên xua nhẹ tay, kéo Hàn Phong ra.

“Tôi cứ cứu người đã, còn điều kiện thì để sau hẵng nói!”.

Cậu vừa dứt lời, đột nhiên hai ngón tay khép lại, điểm vào ngực của Hàn Đạo Nho, phần ngực của Hàn Đạo Nho đột nhiên vọng ra hai âm thanh nhẹ.

“Điểm huyệt trên không?”.

Thấy cảnh tượng đó, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều thốt lên, Trần Sư Hành càng há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi, hai ngón tay điểm xuống, Hàn Đạo Nho đột nhiên ho lên một tiếng, miệng mấp máy, hàn khí trong cơ thể đã vơi đi 30%.

“Phụp!”.

Diệp Thiên xòe bàn tay ra, sau đó đập một phát vào trong không trung.

Mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí ập đến khắp căn phòng, đem đến một làn khí ấm nóng, như thể ánh mặt trời mùa xuân, khiến mọi người cảm thấy khắp người vô cùng dễ chịu.

“Nội lực xuất ngoại? Lăng không kình?”.

Đọc truyện chữ Full