DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 45

Chương 45: Tô Nhan kỳ lạ “Mạc Thanh!!”

Một tiếng rít gào vang lên, cửa chính bị đá văng ra, tiếp theo một người đàn ông trung niên mặc vest phẳng phiu xông vào phòng họp.

Mạc Thanh ngạc nhiên, nhìn thấy người tới thì bỗng nhiên đứng dậy cúi chào.

“Chào đoàn trưởng!”

Vậy mà người kia tiến lên vài bước, trực tiếp đấm một cú vào mặt của Mạc Thanh.

Bóp!

Mạc Thanh bị đánh chảy máu mũi, nhưng không dám nằm trên mặt đắt, vội vàng bò dậy đứng thẳng lên lại.

“Q2”

Mọi người trong phòng họp đều sửng sốt.

Nhìn thấy hành động của Mạc Thanh liền biết thân phận của người đàn ông này không đơn giản.

“Anh là đồ khốn!” Người đàn ông chỉ vào mũi của Mạc Thanh nổi giận mắng: “Anh nói thử xem! Mắt của anh mù đến mức nào! Anh nói thử đi, anh đã làm ra chuyện tốt gì? Anh mau nói cho tôi!”

“Thực xin lỗi đoàn trưởng, tôi…Tôi sai rồi…” Mạc Thanh thấp giọng nói.

Đoàn trưởng?

Bọn họ nhớ rõ trước kia Mạc Thanh là quân y, sau này mới chuyển đến hiệp hội, hơn nữa đã chuyển rất nhiều năm rồi, nếu người này là đoàn trưởng của Mạc Thanh trong thời kỳ quân đội thì bây giờ ít nhát…

Một số người thở ra hơi lạnh, không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Người tới nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên: “Tôi nói cho anh biết, bây giờ bên phía Hàn Quốc đang liên hệ với quốc nội để xin tài nguyên! Định dùng lợi nhuận cao để Lâm thần y nhập tịch Hàn Quốc và đưa cậu ta đi!”

“Cái gì?” Mạc Thanh kinh hãi: “Không được! Nhất định không thể để bọn họ đưa Lâm thần y đi!”

“Chẳng lẽ quan to lộc hậu không tốt hơn so với lời nói lạnh nhạt của các người à?” Người đàn ông trung niên hừ lạnh.

Sắc mặt của Mạc Thanh lúc đỏ lúc trắng, nói không nên lời.

“Nghe đây, Mạc Thanh! Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, cho dù là quỳ xuống, anh cũng phải có được sự tha thứ của người ta! Người ta bảo vệ Trung Y, bảo vệ mặt mũi Trung Quốc, còn là anh hùng! Anh dựa vào đâu mà khinh thường người ta? Anh là cái thá gì? Tôi nói cho anh biết! Nếu cậu ta không tha thứ cho anh thì anh cũng đừng về Yến Kinh nữa!”

Nói xong, người đàn ông vung tay muốn đi, nhưng lại dừng lại, đôi mắt lạnh lùng liếc qua những người trong phòng họp, tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống.

“Giang Thành, cần phải quản lý tốt hơn!” Người đàn ông hừ lạnh, lập tức rời khỏi.

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh.

Một chiếc xe hơi chạy về phía tỉnh Thiên Hành, một cô gái trẻ mặc hán phục cầm di động, nhẹ nhàng gọi vào một dãy só.

*A lô, cháu gái, cuộc so tài thế nào rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho nhẹ.

“Không có, bà nội.”

“Ò… Thật đáng tiếc…Ai là người ở trên?”

“Một người rất thú vị.” Cô gái trẻ mỉm cười nói, trong mắt toát ra một tia chờ mong: “Có lẽ không bao lâu nữa, anh ta sẽ là kình địch của con!”

“Con đang nói đến cuộc hội họp với nhà họ Lâm sao?”

“Anh ta cũng họ Lâm.”

“Nhà họ Lâm là gia tộc quyền thế, chỉ là trùng hợp mà thôi, con về đây trước đi.”

“Dạ bà nội.”

Diễn đàn Giang Thành.

Giờ phút này server đã sắp tê liệt.

Sau khi những lời nói kinh ngạc của người đàn ông trên xe buýt được lan truyền, toàn bộ phương tiện truyền thông và internet đều bùng nỗ.

Vô số người truy hỏi đến cùng.

Rất nhanh, tình hình về cuộc so tài cơ bản thông qua chữ viết được công bố trên mạng.

Hóa ra là trước Tề Trọng Quốc còn có một người so tài với vua y học Hàn Quốc, dùng thế lực nghiền ép đánh bại vua y học Hàn Quốc.

Trên mạng truyền đi mấy tắm ảnh chụp lén.

Ảnh chụp là một bóng lưng.

Một người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản, đưa lưng về phía người chụp ảnh, đang hết sức chăm chú châm cứu.

Mấy tắm ảnh chụp bộ dạng khiếp sợ rõ ràng của vua y học Hàn Quốc kia.

Có người hỏi người kia là ai.

Nhưng không ai biết, bởi vì anh không nằm trong danh sách được mời, cũng không có thông báo, người trên mạng chỉ biết là họ Lâm.

Nhưng người này thực sự tồn tại, rất nhiều chuyên gia ở hiện trường đều có thể chứng minh.

Kết quả là, tên của Lâm thần y trở nên nỗi tiếng trên internet.

Tiêu đề của các trang web lớn đều đăng tắm ảnh bóng lưng này, hợp lại thành bốn chữ P lớn.

Anh hùng dân tộ!

c Vô số hoa tươi và lời ca ngợi tặng cho vị Lâm thần y này.

Nhưng lại có vô số lời chửi rủa và phỉ nhổ về phía cục trưởng Hách, Mạc Thanh và vô số người trước đó đã phản đối Lâm thần y lên sân.

Điện thoại của hiệp hội y khoa Giang Thành và Sở Y Tế lập tức bị gọi đến liên tục.

Thậm chí cả Tề Trọng Quốc cũng chịu ảnh hưởng.

Bất đắc dĩ, cục trưởng Hách chỉ có thể kiên trì xin lỗi trên Weibo, cũng tự mình viết bản kiểm điểm nộp lên trên.

Tề Trọng Quốc vẫn thanh nhàn hon, trực tiếp giả bệnh trốn trong nhà không ra.

Về phần Mạc Thanh, ông ta liên lạc với Lâm Dương khắp nơi, ông ta nhất định phải đến nhà xin lỗi.

Áp lực từ nhiều phía khiến ông ta chịu dày vò không ít.

Không chỉ có Mạc Thanh, ngay sau đó cũng có vô số người đang tìm kiếm người đã nghiền ép vua y học Hàn Quốc.

Nhưng…

Lâm Dương cũng không quan tâm việc đó.

Anh cũng xem tin tức, thấy tin tức chỉ có một tắm ảnh chụp bóng lưng của bản thân, anh liền không quan tâm nữa. Chỉ dựa vào bóng lưng ấy thì sẽ không có ai liên hệ đến một tên ở rễ vô dụng như anh và Lâm thần y là một được.

“Mẹ, con về rồi!”

Lâm Dương vào nhà kêu một tiếng.

“Về thì về, lớn tiếng như vậy làm gì?”

Trương Tình Vũ ở trong phòng khách bực bội trừng mắt liếc Lâm Dương một cái, sau đó quát: “Mau, đi lau nhà đi!”

Vẻ mặt của Lâm Dương bát đắc dĩ, anh đi về phía nhà vệ sinh, nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy Trương Tình Vũ đang xoay một chiếc rương gỗ.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Lâm Dương khẩn trương.

Chiếc rương gỗ này là hành lý duy nhất anh mang từ Yến Kinh đến, cũng là toàn bộ gia sản của anh.

“Không phải tôi đang xem cậu còn thứ gì đáng giá không sao?”

Trương Tình Vũ lạnh nhạt nói: “Gần đây Tiểu Nhan thiếu tiền, cậu có tiền riêng gì thì lấy hết ra đi.”

“Con làm gì có tiền riêng?” Lâm Dương kiểm tra, phát hiện những cuốn sách anh mang đến trong rương không mắt quyển nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu còn mặt mũi nói thế à? Một người đàn ông như cậu đến tiền riêng cũng không có, cậu nói xem cậu sống có ý nghĩa gì?

Không sợ mắt mặt sao? Cả ngày xem mấy cuốn sách y học vô dụng đó, cậu thật sự cho rằng bản thân là bác sĩ à? Cậu phải có bản lĩnh, đi thi cái chứng nhận, kiếm chút tiền đi chứ!”

Trương Vũ Tình khinh thường hừ lạnh nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương tràn đầy sự chán ghét.

Lâm Dương không biết phản bác như thế nào, đành phải hỏi: “Gần đây Tiểu Nhan thiếu tiền sao ạ? Cô ấy muốn làm gì?”

“Hừ, còn có thể làm gì? Gây dựng sự nghiệp! Kiếm tiền? Nếu không cậu nuôi được nó à?” Trương Tình Vũ chống nạnh mắng.

Bây giờ Tô Nhan và Tô Quảng đều bị nhà họ Tô đá khỏi công ty, Tô Nhan mắt công việc, cả nhà đều dựa vào đơn vị nhỏ của Tô Quảng phát tiền lương nuôi sống, Lâm Dương là tên vô dụng, cả nhà cũng không thể trông cậy vào anh, cho nên Tô Nhan đang chuẩn bị tiếp tục gây dựng lại sự nghiệp.

Đương nhiên, cũng bởi vì việc này mà thái độ của Trương Tình Vũ đối với Lâm Dương càng ngày càng tôi tệ.

Ở trong mắt bà, Tô Nhan thất nghiệp là do Lâm Dương làm hại.

Lông mày của Lâm Dương khẽ nhúc nhích, như đang suy tư điều gì.

“Mẹ, thật ra con cũng có chút tiền, các người không cần xoay sở đâu, cứ lấy của con đi.”

“Thật sao?” Bỗng nhiên Trương Tình Vũ ngắng đầu lên: “Cậu có bao nhiêu?”

“Khoảng mấy nghìn…”

Ding ding ding ding ding ding.

Lâm Dương còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Trương Tình Vũ vội vàng chạy tới nghe điện thoại, nói mấy câu rồi chạy vào phòng.

Chỉ chốc lát sau, Trương Tình Vũ mang theo một túi giấy chạy ra.

“Mau lên, lập tức đến Vạn Đạt, đưa cái này cho Tiểu Nhan, con bé ở đó chờ cậu, đúng rồi, mấy nghìn tệ kia của cậu cũng bỏ vào đi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể giúp đỡ cho Tiểu Nhan.”

“Mẹ ơi, con…”

Lâm Dương còn muốn nói gì đó.

“Đừng nói nhảm nữa! Mau đi đi!”

Trương Tình Vũ một tay đẩy anh ra ngoài cửa.

Rằm!

Cánh cửa đóng chặt.

Lâm Dương sửng sót.

*Ý con là…Con có mấy nghìn vạn…”

Lâm Dương ấp úng một tiếng, vẻ mặt bát đắc dĩ đi xuống lầu.

Anh không lái Porsche 918 Spyder, sợ làm Tô Nhan sợ, vậy là anh anh đã chạy xe điện dùng chung về phía Vạn Đạt.

Giờ phút này, có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc giản dị đứng trước cửa trung tâm mua sắm.

Bất kể là nam hay nữ đi ngang qua hai bên, đều không nhịn được ghé mắt nhìn, than thầm đây là tiên nữ con nhà ai…

Cô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Lâm Dương đã đến, cô lập tức chạy từ từ qua.

“Đã mang đồ đến chưa?” Tô Nhan vội vàng hỏi.

“Mang đến rồi.”

Lâm Dương lấy ra túi giấy từ dưới chân.

‘Q2”

Tô Nhan kêu khẽ một tiếng, giật lấy túi giấy rồi mở ra nhìn, khuôn mặt nhỏ lập tức đen lại.

“Đây là bộ quần áo tôi mới mua hai nghìn tệ, sao anh có thể làm nó nhăn như vậy?”

“Chỉ là bộ quần áo thôi mà.”

“Anh có biết bộ quần áo này quan trọng với tôi đến mức nào không?” Hốc mắt của Tô Nhan hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn anh bực bội nói.

Lâm Dương hơi sửng sốt, sau đó nói: “Nghe nói em thiếu tiền.”

“Không phải chuyện của anh, phòng khám của Thiên Thiên đóng cửa, anh vẫn nên nghĩ đi làm việc gì đó đi, tôi nhìn bộ dạng này của anh, đi giao đồ ăn, nghe nói hơi vất vả nhưng một tháng cũng kiếm được trên mấy vạn!”

“Cái này…”

Tích tích!

Đột nhiên, một tiếng còi vang lên.

Sau đó một chiếc xe Porsche 718 màu đỏ chạy đến ven đường.

Lâm Dương nhìn về phía chiếc xe kia.

Lại thấy một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trong xe, vươn đầu ra kêu: “Tiểu Nhan, lên xe đi, nếu không sẽ không kịp!”

“Được chị Mail”

Tô Nhan vội vã đi về phía chiếc Porsche 718 màu đỏ.

“Em đi đâu vậy?” Lâm Dương hỏi một tiếng.

“Bàn chuyện làm ăn, anh về trước đi.”

Tô Nhan kêu lên.

Sau đó chiếc Porsche 718 màu đỏ nghênh ngang rời đi.

“Bàn chuyện làm ăn?”

Vẻ mặt của Lâm Dương hoang mang.

Lúc này, trong túi anh rung lên.

Lấy ra nhìn, Lâm Dương cau mày.

“Thầy Lâm, anh đang ở đâu?” Đầu dây bên kia là tiếng cười vô cùng nhiệt tình của Anna.

“Cô Anna? Làm sao cô có số điện thoại của tôi?”

“Bây giờ người trên khắp thế giới đều đang tìm kiếm anh, bọn họ không tìm thấy anh, nhưng tôi thì khác.”

“Có việc gì sao?”

“Ngày mai tôi phải về Hoa Kỳ, trước khi đi tôi muốn mời anh cùng ăn bữa tối.”

“Xin lôi, chúng ta không thân, hơn nữa tôi cũng đã có vợ, trai đơn gái chiếc ăn cơm cùng nhau, để vợ của tôi biết sẽ hiểu lầm.” Lâm Dương nói.

*Ôi trời ơi, thầy Lâm, tôi chỉ muốn mời anh ăn một bữa cơm mà thôi, nếu anh không muốn ở riêng với tôi, vậy tôi mời anh cùng hưởng thụ với tôi một bữa tiệc tối đi, tôi hy vọng trước khi rời khỏi Trung Quốc có thể có một kỷ niệm tốt đẹp, chẳng lẽ yêu cầu nho nhỏ này anh cũng không thể đồng ý với tôi sao?”

Giọng nói của Anna tràn ngập sự cầu khẩn và chờ đợi.

Lâm Dương nghe giọng, khế cau mày, cuối cùng thở dài: “Được rồi, tôi đi!”

“Quá tuyệt vời!” Anna vui sướng kêu lên, sau đó vội vàng hỏi: “Mấy giờ chúng ta gặp mặt?”

“Mấy giờ thì tiệc tối bắt đầu?”

“Bảy giờ, tôi đi đón anh.”

“Không cần, cô nói cho tôi biết địa điểm, tôi tự mình đi là được.”

“Được, buôi tối không gặp không về!”

Nói xong, cô liền cúp điện thoại.

Một lát sau, Anna gửi địa điểm tới.

Lâm Dương nhìn thời gian, vẫn còn đủ, sau đó chạy xe điện trở về lấy ra bộ vest giá rẻ duy nhất của chính mình, mặc lên người, sau đó lại chạy xe điện đến khách sạn này.

Khách sạn rất lớn, vừa nhìn thấy đã biết là năm sao.

Lâm Dương định đi vào, liền bị cản lại.

“Thưa ngài, bên trong không có chỗ đỗ xe điện, xin ngài dừng xe điện ở bên ngoài.” Nhân viên an ninh quét mắt nhìn bộ vest giá rẻ trên người Lâm Dương, cau mày nói.

Lâm Dương do dự, dừng xe điện ở bên ngoài khách sạn, sau đó đi bộ vào bên trong.

“Sao một tên nghèo nàn lại chạy đến nơi này chứ?”

Nhân viên an ninh không có cản, lại liếc mắt nhìn Lâm Dương, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.

Chỉ đi được vài bước, Lâm Dương dừng lại, tầm mắt của anh rơi vào một chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe ngoài trời.

“Trông có vẻ giống chiếc Porsche mà Tiểu Nhan lên trước đó thế nhỉ? Tại sao nó lại ở đây? Tiểu Nhan…Rốt cuộc là muốn đi đâu bàn chuyện làm ăn?” Lâm Dương hoang mang lẫm bẩm.

Đọc truyện chữ Full