DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 96

Chương 96 Để tôi xem ai dám bắt cô ấy quỳ

Sau khi vào sảnh trong, Lâm Dương đi tới bên bàn, quay lưng về phía Hoành gia, tự mình rót một tách trà và uống một mình.

“Trong vòng mười giây, nếu cậu không thể cho tôi một lý do để tôi buông tha cho cậu, tôi đảm bảo khi trở về cục, cậu sẽ chết rất khó coi.” Hoành gia mặt không biểu cảm nói, nắm đấm đã siết chặt làm ra một thái độ có thể khuất phục Lâm Dương bắt cứ lúc nào.

Ông ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy để tiếp tục dành thời gian cho Lâm Dương, nếu không phải không muốn kích động quá đến nhà họ Trương, ông ta làm sao có thể vào đây?

Nhưng mà, Lâm Dương vẫn không lên tiếng, chỉ lấy từ trong túi ra một quyển sổ, đặt ở trên bàn.

Một thoáng bối rối hiện ra trong mắt của Hoành gia, ông ta do dự một chút nhưng vẫn bước tới trước.

“Về thân phận của tôi, hy vọng ông có thể giữ bí mật cho tôi.

Bởi vì một số lý do, tôi tạm thời không thể để người khác biết được những chuyện này. Hy vọng ông cũng có thể hiểu được, cảnh sát Hoành.” Lâm Dương nhấp một ngụm trà nói.

“Ha, cậu cho rằng cậu có thân phận gì, không phải chỉ là bằng chứng thôi sao? Có thể hù dọa được tôi sao?” Khai Hoành cầm quyền số lên liếc mắt một cái, khinh thường nói.

Lâm Dương không nói gì.

Khai Hoành lại cau mày, nhìn chằm chằm vào cuốn số một lúc rồi chậm rãi lật.

Khi lật đến trang cuối cùng, hơi thở của ông ta gấp gáp lại vô số lần.

“Cậu là… từ đâu đến?”

Ông ta nghiêm nghị hỏi.

“Yến Kinh.” Lâm Dương đặt chén trà xuống.

Khai Hoành toàn thân đột nhiên rùng mình.

“Còn đi nữa không?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

Sắc mặt của Khai Hoành biến hoá vô cùng, cuối cùng hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Được rồi, lần này tôi sẽ coi như là hiểu lầm! Nhưng tôi hy vọng Quý ngài sẽ không gây chuyện với nhà họ Khai chúng tôi nữa.”

“Trên thực tế, là nhà họ Khai của các ông gây chuyện với tôi.”

Lâm Dương lắc đầu: “Nếu như tôi thật muốn đụng đến nhà họ Khai, tôi nghĩ bây giờ ở tỉnh Quảng Liễu có lẽ đã không còn nhà họ Khai nữa rồi.”

“Cậu khẩu khí cũng lớn lắm! Chỉ dựa vào danh nghĩa hội trưởng hiệp hội y học của cậu sao? Chỉ dựa vào cậu đã thắng được Hàn y sao? Hừ, Lâm thần y, nếu chỉ dựa vào cái này, e rằng không làm gì được nhà họ Khai của chúng tôi.” Khai Hoành tức giận nói.

Nhà họ Khai ở tỉnh Quảng Liễu nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ phức tạp, những gia tộc có uy tín kia đều không dám nói có thể làm gì nhà họ Khai, một bác sĩ Trung y nhỏ bé có thể có năng lực lớn như vậy sao?

“Tôi không ngây thơ như vậy.”

“Vậy thì tại sao cậu lại nói điều này?”

“Chính là vì những người ngoài kia từ Giang Thành đến, không phải vì Tô Nhan, mà là vì tôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Khai Hoành rùng mình, vẻ mặt đông cứng.

Thì ra… bác sĩ thiên tài họ Lâm này chính là Tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoal Nếu là như vậy thì bản chất đã không còn giống nhau nữa rồi.

Suy cho cùng, tiềm lực của tập đoàn Dương Hoa thật sự quá đáng sợ.

Dù là thuốc nhồi máu não hay thuốc chữa viêm mũi cũng có thể nói đây là loại thuốc mới gây chắn động thế giới, ẫn chứa trong đó là một chuỗi kinh tế khổng lồ, hơn nữa còn nhận được sự quan tâm vô cùng.

Có lẽ tập đoàn Dương Hoa vẫn chưa thể đụng được đến nhà họ Khai, nhưng trong vòng một năm, chắc chắn Dương Hoa sẽ có thể phát triển đến mức tồn tại mà nhà họ Khai không thể nào sánh được.

Chủ tịch Hiệp hội Y khoa của Giang Thành nhỏ bé, nhà họ Khai có thể không quan tâm, Lâm Thần Y, người có danh hiệu vinh dự, nhà họ Khai còn có thể xem trọng, nhưng nếu đó là Tổng giám đốc Lâm đến từ Tập đoàn Dương Hoa …vậy thì đừng nói là nhà họ Khai, trừ các gia tộc ở Yến Kinh ra, ai dám không coi trọng?

“Còn muốn tiếp tục nữa không?” Lâm Dương điềm đạm hỏi.

Khai Hoành siết chặt tay, răng gần như vỡ vụn.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn phải phun ra một cách quyết liệt.

“Nếu là tổng giám đốc Lâm, nhà họ Khai của tôi đương nhiên là không thể không nể mặt..Tổng giám đốc Lâm, chuyện này…cho qua đi…”

“Được.” Lâm Dương gật đầu: “Người khác cho tôi thể diện, tôi cũng sẽ cho người khác thể diện. Lâm Dương không ngại kết giao thêm một người bạn, nhưng phải xem người đó có chịu nắm bắt không.”

Khai Hành sửng sốt một chút, mới chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, có lẽ chúng ta vẫn nên nói chuyện thật tốt.”

“Lần sau đi, hôm nay tôi đến đây chỉ để chúc thọ ông ngoại tôi.”

Lâm Dương điềm đạm nói, liền đi ra ngoài cửa.

“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm …” Khai Hoành vội vàng chạy theo.

Đã giải quyết được Khai Hoành, việc tiếp theo tự nhiên sẽ dễ dàng xử lý.

Tin rằng nhóm người bên ngoài nhìn thấy Khai Hoành đều sẽ từ bỏ thôi, bọn họ nhất định sẽ bị Lâm Dương làm cho chấn động, cũng không dám gây chuyện với Lâm Dương nữa.

Nhưng mà vẫn có một người tương đối khó khăn.

Đó chính là Nhiễm Tái Hiền.

Ông ta dù sao cũng là cha đỡ đầu của Khai Giang, hơn nữa lại đến từ Yến Kinh, thân phận địa vị cũng khác, ông ta cũng rất thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta muốn cắn chết không tha, chỉ giải quyết một mình Khai Hoành vẫn chưa đủ.

Lâm Dương sờ sờ cằm, suy nghĩ nên giải quyết người này như thế nào.

Nhưng mà, ngay khi vừa đi ra khỏi sảnh trong, vẻ mặt của Lâm Dương liền đông cứng lại.

Chỉ nhìn thấy Tô Nhan ngồi trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn in dấu bàn tay đỏ tươi, bà cụ Trương đang đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Mọi người xung quanh toàn bộ đều trừng to mắt nhìn.

Ông cụ Trương mặt đỏ bừng muốn lao tới, nhưng bị người của nhà họ Trương ngăn lại.

“Phản rồi! Phản rồi! Các người còn dám cản tôi! Phản rồi!” Ông cụ Trương tức giận hét lên.

“Cha, con xin lỗi!” Trương Tùng Hồng nghiền răng.

“Từ ngày hôm nay, Tô Nhan này không liên quan gì đến gia đình của chúng ta nữa, cô ta làm gì cũng không liên quan chút nào đến chúng tôi. Các vị Khai gia, Việt gia, các người muốn hỏi tội người này, đó là chuyện của các người với cô ta. Không liên quan gì đến nhà họ Trương của chúng tôi. Bất luận chút nữa Lâm Dương ra đây sẽ có kết quả như thế nào, nhà họ Trương của tôi cũng không chịu trách nhiệm. “

Bà cụ Trương mặt không cảm xúc nói.

Lời nói tàn nhẫn như vậy đã trực tiếp kết án tử hình cho Tô Nhan.

Bà cụ Trương rốt cuộc vẫn là bà cụ Trương.

Bà ta không đuổi Trương Tỉnh Vũ ra khỏi nhà họ Trương, không phải vì bà ta không muốn mà là bà ta không thể, điều đó sẽ khiến trái tim của nhà họ Trương lạnh đi.

Nhưng Tô Nhan thì khác.

Xét cho cùng, Tô Nhan không phải họ Trương.

Ông cụ đã có gắng hết sức để phản đối, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì.

Bởi vì hành động của bà cụ Trương, vô hình chung bà đã giành được sự đồng tình của nhiều thành viên trong nhà họ Trương.

Bọn họ không quan tâm đến Tô Nhan.

Bọn họ chỉ hy vọng rằng nhà họ Trương có thể bình an qua khỏi kiếp nạn này.

Càng huống hò, tai họa hôm nay vốn dĩ chính là do Tô Nhan gây ra, tại sao bọn họ phải gánh chịu tất cả những chuyện này?

Chính vì như vậy, ông cụ Trương mới không thể chỉ huy được người của nhà họ Trương, cục diện hoàn toàn bị bà cụ Trương kiểm soát.

“Bà cụ đúng là vì đại cục.”

“Không còn cách nào khác, ông cụ tính tình quá ương ngạnh.

Nếu không vì điều này, gia đình này cũng sẽ không hỗn xược đến như vậy.”

“Nếu theo cách làm của ông cụ, hôm nay nhà họ Trương có lẽ là toi rồi, vẫn may là có bà cụ ở đây.”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Những vị khách xung quanh bàn tán sôi ni, đồng thời bày tỏ sự khâm phục vô hạn trước quyết định kiên quyết của bà cụ.

Nhiễm Tái Hiền và những người khác cũng không khỏi gật đầu.

“Vẫn là em dâu có lý, yên tâm đi em dâu, hôm nay lão huynh tới đây không phải để gây phiền phức cho nhà họ Trương, chỉ là muốn đòi lại công đạo, không có ý gì khác, những người không liên quan gì đến chuyện này, v.v., tôi sẽ không làm khó.”

Nhiễm Tái Hiền nói.

“Vậy thì cám ơn lão huynh.” Bà cụ vội vàng gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Nhưng mà hai nhà Trương, Khai là bạn tri kỷ, xảy ra loại chuyện như vậy, chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng, vì vậy cũng nên để chúng tôi góp sức đi! Cũng coi như là một sự bù đấp cho nhà họ Khai. “

Khi giọng nói rơi xuống, bà lão nhìn chằm chằm vào Tô Nhan, mặt không chút biểu cảm nói: “Nha đầu, quỳ xuống ngay lập tức vái lạy những người của nhà họ Khai, nếu không người nhà họ Khai không đụng đến cô, bà lão này cũng sẽ đích thân đánh gãy chân cô! Hiểu chưa?”

Tô Nhan sắc mặt tái nhợt.

“Mẹ!”

Trương Tinh Vũ ở đẳng kia hét lên một tiếng, chạy tới quỳ trên mặt đất gào khóc: “Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy? Nó là cháu ngoại của mẹ mài!”

“Cháu ngoại của tôi chỉ có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Thành Bình, làm sao có thể gây chuyện rắc rối như cô ta?

Tinh Vũ, cô đã luôn làm cho tôi thất vọng, hiện tại sinh con gái vẫn để cho tôi thất vọng như vậy. Mẹ cô rốt cuộc phải làm sao cô mới nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút? “Bà cụ Trương mặt đỏ bừng giận dữ, tiếp tục chống gậy.

“Mẹ …” Trương Tinh Vũ dường như sắp chết vì khóc.

“Mau quỳ xuống.” Bà cụ Trương hét lên.

“Nhanh quỳ đi, có nghe thấy không?” Thành Bình đắc ý hét lên.

“Tô Nhan, đây là một chút cơ hội cuối cùng mà bà ngoại dành cho cô, nếu cô không quỳ xuống, thì đừng trách chúng tôi!”

Trương Mậu Niên cũng lạnh lùng nói.

“Nhanh quỳ xuống đi!”

“Quỳ xuống!”

“Quỳ xuống đi!”

Mọi người xung quanh thuyết phục.

Có nhà họ Trương, cũng có các vị khách đến đây.

Tất cả mọi người đang tạo áp lực cho Tô Nhan.

Tô Nhan cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhợt nhạt, cơ thể run rẫy.

Tô Quảng tuyệt vọng nhìn cô.

Trương Tinh Vũ đau khổ khóc lóc.

Lúc này Tô Nhan không có chút chỗ dựa.

Không có chút hy vọng.

Cô như thể rơi vào bóng tối vô tận, không thể tự mình giải thoát, chỉ có thể vùng vẫy.

Quỳ xuống đi.

Có lẽ, nhân phẩm của tôi hoàn toàn chẳng là gì cả.

Tô Nhan nhắm đôi mắt lại, trong lòng đau khổ suy nghĩ, rồi xoay người quỳ xuống.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

“Tôi xem ai dám bảo cô ấy quỳ!”

Đọc truyện chữ Full