DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 135

Chương 135 Rốt cuộc, em là vợ anh

Ba năm kết hôn, số lần mà Lâm Dương ở trong phòng của Tô Nhan có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, rốt cuộc thì khi kết hôn, Tô Nhan đã lấy cái chết ra để ép buộc, không cho Lâm Dương chạm vào một sợi tóc của cô. Lâm Dương cũng đã thỏa thuận với cô, vì vậy bình thường, Lâm Dương đều ngủ ở phòng khách.

Tuy nhiên, bây giò đã khác.

Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên Tô Nhan gọi anh vào phòng.

Căn phòng rất âm u, rèm cửa kéo lại, chỉ có ngọn đèn sáng trên bàn làm việc.

Căn phòng rất ngăn nắp, nhưng khí chất của Tô Nhan lại vô cùng chán chường.

Cô ngồi ở mép giường không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau.

Bầu không khí trở nên có chút quyền rũ.

Lâm Dương cảm giác được có gì đó không đúng, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“ỨI”.

“Là liên quan đến chuyện ly hôn sao?”

“Em không muốn ly hôn nữa!” Tô Nhan mặt không biểu cảm nói.

“Em đem chuyện này ra làm trò đùa sao?” Lâm Dương nhíu mày.

“Không lẽ không thể sao?” Tô Nhan quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.

Lâm Dương cười nhẹ một tiếng, không phản bác.

Lâm Dương vô cùng coi trọng chuyện hôn nhân, nếu không anh sẽ không thể hết lần này tới lần khác giúp đỡ Tô Nhan, nhưng cuộc hôn nhân của hai người chung quy chỉ là ước muốn của trưởng bối, cuộc hôn nhân không có bắt cứ nền tảng tình cảm nào thì thật là bắp bênh.

“Chúng ta tạm thời sẽ không ly hôn, nhưng điều này không có nghĩa là sau này sẽ không ly hôn, Lâm Dương … em muốn cùng anh thương lượng một chuyện!”

Nói xong, Tô Nhan từ trong tủ bên cạnh lục lọi một hồi, sau đó lấy ra một ít thẻ ngân hàng, viết ra mật mã, đưa cho Lâm Dương.

“Đây là cái gì vậy?” Lâm Dương kinh ngạc vô cùng.

“Ở đây có khoảng hai trăm vạn, là tiền tiết kiệm của em.”

“Tiền tiết kiệm sao?”

“Anh đừng thấy em đầu tư rất nhiều, nhưng đó là tiền của nhà đầu tư, em sẽ không động vào. Hiện tại công ty của em còn chưa đến giai đoạn sinh lời, cho nên em cũng không có nhiều tiền lắm.”

“Vậy em cầm số tiền này ra làm cái gì?”

“Em hy vọng anh có thể nhận khoản tiền này và rời khỏi Giang Thành.” Tô Nhan nghiêm túc hét lên.

Khi những lời này rơi xuống, Lâm Dương sững sờ tại chỗ.

“Em muốn anh rời đi Giang Thành sao?”

“Không sai.”

“Tại sao?”

“Bởi vì sự tồn tại của anh, chỉ có thể hủy hoại danh tiếng của em! Anh chỉ có thể khiến em trở thành trò cười của Giang Thành, anh chỉ có thể khiến em mắt mặt, xấu hỗ vô cùng!” Tô Nhan trừng mắt mắng anh.

Trông có vẻ hơi cuồng loạn …

Lâm Dương sửng sốt vô cùng.

Trong trí nhớ của anh, Tô Nhan không phải là người coi trọng thể diện, tuy rằng cô luôn mắng Lâm Dương kém cỏi, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, người khác nhìn cô như thế nào, cô luôn không hè đề ý.

Tại sao cô lại yêu cầu Lâm Dương rời đi vì những lý do này?

“Anh đến từ Yến Kinh đúng không? Trở lại Yến Kinh của anh đi. Giang Thành không thể chứa được anh nữa, nhà của em cũng không thể chứa được vị đại Phật như anh. Cút, cút đi càng xa càng tốt. Sau này không được phép xuất hiện ở Giang Thành nữa! ” Tô Nhan lại hét lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy có chút đỏ bừng vì kích động.

Lâm Dương vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, anh thở gấp một cách hung hãn.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Em có chuyện gì, có thể nói với anh, anh sẽ giúp em.”

“Không có.” Tô Nhan lại trực tiếp từ chối.

“Tô Nhan!”

“Em đã nói là không có rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa, anh giúp như thế nào? Anh thật sự cho rằng anh thông qua những thủ đoạn nhỏ mà quen biết mấy nhân vật lớn thì có thể vô pháp vô thiên sao? Anh thật sự cho rằng tất cả mọi người đều sợ anh sao? Suy cho cùng! Anh chỉ là một tên vô dụng! Một tên vô dụng dựa vào phụ nữ để sống! Em bảo anh cút thì anh anh cút nhanh một chút! Phí lời như vậy làm gì? “Tô Nhan không nhẫn nại gào lên, sau đó đem máy thẻ ngân hàng kia nhét vào tay Lâm Dương, người đang tức giận thở hỗn hển.

Lâm Dương im lặng.

“Chỉ có vậy thôi, anh có thể cút đi rồi! Đừng ở đây chướng mắt eml” Tô Nhan lạnh lùng nói.

“Tiểu Nhan, thực ra em đã luôn hiểu lầm anh suốt những năm qua.”

Lâm Dương cân nhắc một chút, bình tĩnh nói: “Anh không phải là một phế vật như em tưởng, anh cũng không phải bắt tài như em thấy, ngược lại, năng lực của anh rất lớn, nếu như em gặp phải chuyện gì hoàn toàn có thể tìm anh giải quyết. Anh cũng rất sẵn lòng giải quyết cho em. Anh không biết em trước đó đã gặp phải chuyện gì. Tóm lại… nếu như có một ngày nào đó, em thực sự nghĩ rằng bản thân đã không có cách nào đối phó với vấn đề trước mắt, em có thể gọi điện cho anh. Rốt cuộc, em là vợ anhl “

Lâm Dương không muốn giấu giếm nữa.

Anh cảm thấy đã đến lúc ngả bài ra rồi.

Chỉ là.

Những lời này rơi vào tai Tô Nhan, lại không phải như vậy.

Cô ấy hoàn toàn không thể tin “Em là vợ của anh sao? Ha, đó chỉ là tạm thời thôi, sau này thì không chắc, Lâm Dương, em gả cho anh chỉ là mệnh lệnh của ông nội, hiện tại ông nội đã không còn nữa, không ai ép em phải gả cho anh, sớm muộn gì em cũng sẽ ly hôn với anh, Tô Nhan em sớm muộn gì cũng sẽ có được sự lựa chọn tốt hơn.

Người đàn ông của em tuyệt đối không thể là một phế vật, ít nhất sẽ không vô dụng giống như anh, sau này nếu em gặp bắt cứ vấn đề gì, đương nhiên sẽ có người đàn ông của em giúp em giải quyết, em làm sao có thể tìm anh? ”Tô Nhan cười lạnh nói.

“Hả? Em có người thích rồi sao?” Lâm Dương sắc mặt tối sầm, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng khó chịu.

“Đúng vậy.”

“AI2”

“Ha ha, người đó chính là sự tồn tại mà anh chỉ có thể ngước nhìn, anh nhất định đã nghe nói qua. Đó chính là Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa!” Tô Nhan cười nhẹ nói.

“Lâm Đồng sao?”

Lâm Dương sững sờ.

“Toàn bộ người ở Giang Thành đều biết Lâm Đồng đang theo đuổi em, thích em. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ có thể gả vào một gia đình giàu có. Lâm Dương, anh là cái thá gì? Hãy càm số tiền này cút nhanh đi!” Tô Nhan với vẻ mặt tràn đầy vẻ chán ghét nói.

“Em chưa từng thấy Lâm Đồng, làm sao có thể thích anh ta?”

Lâm Dương cau mày hỏi.

“Ai nói em chưa thấy?”

“Không có ai nhìn thấy.”

“Hừ, cho dù như vậy thì sao? Em thích vì anh ta giàu có, em thích anh ta có năng lực, thế nào? Hài lòng chưa?” Tô Nhan lạnh lùng nói.

“Em không phải là người phụ nữ thích hư vinh.” Lâm Dương lắc đầu, liếc nhìn thẻ ngân hàng trong tay, sau đó để trên chiếc bàn bên cạnh, thờ ơ nói: “Em chỉ là muốn anh rời đi, anh không ngốc, có thể nhìn ra được, mặc dù không biết em rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nhưng anh vẫn là câu nói đó, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho anh! “

Nói xong, Lâm Dương trực tiếp xoay người rời đi, bước ra khỏi phòng.

Anh biết nói thêm nhiều cũng vô ích, Tô Nhan đã quyết định rồi.

Cửa vừa kéo ra, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đều đứng ở ngoài cửa nghe lén, thấy cửa bị mở ra, hai người vội vàng đứng dậy.

Tô Quảng ho khan để che giấu sự xấu hỗ.

Trương Tỉnh Vũ lại trực tiếp chỉ vào cửa hét to: “Cút đi!”

Lâm Dương không nói lời nào, đi thẳng xuống lầu.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhan trực tiếp sững sờ ngồi trên giường, một lúc sau mới vùi đầu vào gối khóc thút thít.

“Con gái…”

Trương Tinh Vũ ở ngoài cửa muốn đi vào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhan, bước chân đã dừng lại rồi.

“Mẹ, giúp con đóng cửa lại, con muốn yên tĩnh một chút…” Tô “Em không phải là người phụ nữ thích hư vinh.” Lâm Dương lắc đầu, liếc nhìn thẻ ngân hàng trong tay, sau đó để trên chiếc bàn bên cạnh, thờ ơ nói: “Em chỉ là muốn anh rời đi, anh không ngốc, có thể nhìn ra được, mặc dù không biết em rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nhưng anh vẫn là câu nói đó, nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho anh! “

Nói xong, Lâm Dương trực tiếp xoay người rời đi, bước ra khỏi phòng.

Anh biết nói thêm nhiều cũng vô ích, Tô Nhan đã quyết định rồi.

Cửa vừa kéo ra, Trương Tỉnh Vũ và Tô Quảng đều đứng ở ngoài cửa nghe lén, thấy cửa bị mở ra, hai người vội vàng đứng dậy.

Tô Quảng ho khan để che giấu sự xấu hỗ.

Trương Tỉnh Vũ lại trực tiếp chỉ vào cửa hét to: “Cút đi!”

Lâm Dương không nói lời nào, đi thẳng xuống lầu.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhan trực tiếp sững sờ ngồi trên giường, một lúc sau mới vùi đầu vào gối khóc thút thít.

“Con gái…”

Trương Tinh Vũ ở ngoài cửa muốn đi vào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Nhan, bước chân đã dừng lại rồi.

“Mẹ, giúp con đóng cửa lại, con muốn yên tĩnh một chút…” Tô “Cháu … cháu sẽ đến sau, công ty của cháu bên này vừa mới gây dựng, cháu không thể lãng phí cơ hội này.”

“Tiểu Nhan, cháu cho rằng ông ngoại già nên hồ đồ rồi sao? Có phải cháu sợ liên luy đến ông ngoại, cho nên mới không tới không?”

“Ông ngoại … không phải đâu, ông ngoại, cháu thực sự chỉ muốn phát triển công ty!”

“Đến lúc này rồi, cháu còn muốn phát triển công ty sao? Cháu điên rồi sao?”

“Ông ngoại … không sao. Mặc dù chủ tịch Lâm không có ý định kết hôn với cháu, nhưng trên danh nghĩa, cháu và tập đoàn Dương Hoa vẫn có quan hệ hợp tác. Đừng lo lắng! Nếu như cháu xảy ra chuyện, không nể mặt sư thì cũng phải nễ mặt phật, coi như là đồng minh, tập đoàn Dương Hoa nhất định sẽ ra tay, đừng lo lắng! “

Tô Nhan gượng cười, sau đó cúp điện thoại …

Đọc truyện chữ Full