DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 138

Chương 138: Cô có hối hận không?

Liễu nhị gia nghe tiếng nói vừa phát ra, không gian xung quanh nháy mắt đông cứng lại.

Phó Võ sợ hãi liên tục lùi lại phía sau, hai mắt trừng lớn không tin nỗi nhìn Liễu nhị gia.

Một lúc sau, cậu ta rùng mình rồi hét lên: “Nói láo! Sao anh trai của tôi lại chết được? Ông nghĩ anh tôi là ai? Đừng nói nhảm ở đây!”

Phó Võ không bao giờ tin chứ đừng nói là chấp nhận …

“Phó Võ, mày nói chuyện với chú hai của tao như vậy hả?” Lam Mao tức giận nói một câu.

Liễu nhị gia giơ tay lên ra hiệu Lam Mao đừng nói chuyện, sau đó trừng mắt nhìn Phó Võ nghiến răng nói: “Phó Võ, tao hỏi mày, gần đây mày có liên lạc được với Khổ Long không?”

Phó Võ thở gấp.

Liên lạc?

Liên lạc cái rắm gì!

Đừng nói là Khổ Long thậm chí ngay cả những người bên cạnh anh ta còn không liên lạc được, tất cả những người này đều biến mất một cách không thể giải thích được, thậm chí KTV Kim Thế Duyến cũng bị đóng cửa.

Tuy rằng Phó Võ đã cảm thấy có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng nghĩ đến thế lực của Khổ Long ở thành phố Giang cậu ta lại rất yên tâm.

Ở thành phố Giang này anh cậu có thể bị gì được? Đừng lo lắng, cũng đừng lo lắng những chuyện này!

Phó Võ nỗ lực trần an bản thân mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Liễu nhị gia lại tung ra một tin tức gây chấn động.

“Nếu còn không liên lạc được thì có thể hiểu là, Phó Võ, mày hãy bỏ những suy nghĩ nhăng nhít đó đi, Xương bá đi rồi. Cung Hï Vân đã làm việc cho giám đốc Lâm. Còn anh Khổ Long của mày đã chết bát đắc kỳ tử rồi! Ở thành phố Giang này đã không còn mảnh đất màu xám nào đâu! Tao khuyên mày nên xin lỗi giám đốc Lâm càng sớm càng tốt, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả đi! “

Liễu nhị gia lạnh lùng hét lên.

Một câu nói này làm chấn động não của mọi người.

Hai chân Phó võ mềm oặt ngồi trên đất.

Ba trụ cột mảnh đất màu xám của thành phố Giang… thế mà lại đều biến mất?

Có thật không?

Ai mà tin được?

Có điều là mấy lời này toát ra từ miệng của Liễu nhị gia đấy!

Những gì ông ta nói… thì có thể là giả sao?

Mọi người hoảng loạn, da đầu tê dại lên hét.

Sau này mọi người mới biết tại sao Liễu nhị gia nhà họ lại kính nễ và e sợ giám đốc Lâm như thê.

Nhìn thấy Liễu nhị gia hít sâu một hơi rồi kéo Lam Mao tới đứng trước mặt Lâm Dương.

“Mày mau quỳ xuống!” Liễu nhị gia thúc giục Lam Mao.

“Chú hai, chú… chú kêu cháu quỳ lạy nó hả?” Lam Mao lộ ra vẻ kinh ngạc.

Liễu nhị gia đưa tay ra ý bảo thủ hạ ở kế bên lấy một cây gậy sắt đưa cho ông ta.

Không nói lời nào Liễu nhị gia thẳng tay cầm gậy đập mạnh vào đầu gối của Lam Mao.

Kình kình!

“Ahhhhhhl!!”

Lam Mao gào lên một tiếng thấu cả tim gan, cả người ngã nhào trên mặt đất ôm đầu gồi rụt lại, kêu la thảm thiết.

Liễu nhị gia lại lấy thanh sắt đập vào chân còn lại của Lam Mao.

Kình Kình!

Có một âm thanh lanh lảnh khác vang lên.

Lam Mao trực tiếp ngất đi vì cơn đau quá dữ dội.

“Nhị gia!”

Nhà họ Liễu ở phía sau đã không nhìn nổi nữa.

Nhưng mà Liễu nhị gia không thèm để ý tới, thay vào đó ông ta nhìn Lâm Dương rồi cúi đầu nói: “Giám… Giám đốc Lâm, như vậy… Ngài đã hài lòng chưa?”

Lâm Dương thản nhiên nhìn chằm chằm Lam Mao đã ngắt đi, lại lắc đầu lần thứ hai.

Liễu nhị gia không dám do dự, cũng biết chính mình không thể do dự, liền cầm thanh sắt vung lên hai tay Lam Mao.

Răng rắ!

c Răng rắc…

Âm thanh đáng sợ vang lên.

Lam Mao ngất đi bị cơn đau đánh thức rồi lại ngất đi.

Cả người đã thành người tàn tật.

“Giám đốc Lâm… Ngài… Ngài hài lòng chưa?” Bàn tay cầm thanh sắt của Liễu nhị gia run run.

Nêu Lâm Dương vân chưa vừa lòng, vậy thì ông ta cũng không biết đánh ở chỗ nào nữa.

Chỉ sợ một gậy nữa sẽ giết chết Lam Mao …

“Được rồi.”

Rốt cuộc Lâm Dương đã mở miệng.

Nghe được một tiếng này Liễu nhị gia thở hắt ra.

Ông ta nhắm mắt lại giống như hạ quyết tâm để làm gì đó rồi quỳ thẳng xuống đất.

Hốc mắt của những người có mặt tại hiện trường như muốn rơi II “Giám đốc Lâm, thay mặt nhà họ Liễu tôi sẵn sàng đem tất cả tài sản của nhà họ Liễu trao cho ngài. Ngoại trừ lần đó ra, nhà họ Liễu chúng tôi sẵn sàng rời thành phố Giang ngay trong đêm nay và thề sẽ không bao giờ trở lại thành phố Giang nủa!

Tôi chỉ mong rằng giám đốc Lâm có thể tha thứ cho nhà họ Liễu, tha thứ cho sự ngu ngốc và thiếu hiểu biết của tôi!”

Nói xong, ông ta quay người về phía Lâm Dương vỗ một gậy thật mạnh vào đầu mình.

Phó Võ há to miệng, thở gấp.

Đôi mắt của mập mạp, cô gái tóc ngắn và một nhóm phú nhị đại sắp rớt khỏi hốc mắt.

Đó chính là Liễu nhị gia đó!

Tuy không thể so sánh với Tam đại, nhưng cũng là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang! Nhưng trước mặt người này, ông ta thật hèn mọn và đáng thương …

Rốt cuộc… rốt cuộc thế lực của giám đốc Lâm này lớn đến cỡ nào?

Mọi người đổ mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở.

Bây giờ ngay cả Phó Võ cũng cảm thấy tắt cả lời nói của Liễu nhị gia… E rằng đó là sự thật…

Lâm Dương vỗ vỗ bụi trên người, sau đó anh thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu nhị gia nói: “Bình thường mấy người cúng bái ở đâu?”

“Tôi… tôi sẽ thu xếp để dời mộ.” Liễu nhị gia thì thào.

“Không cần đâu.” Lâm Dương thờ ơ nói: “Người đã khuất là lớn, động thổ thì không tốt, hàng năm nhà họ Liễu của máy người có thể trở về thành phố Giang để cúng bái tổ tiên. Ngoài ra thì sẽ bán một nửa tài sản nhà họ Liễu cho các người mang đi, còn một nửa tôi sẽ quyên góp cho những người nghèo khó ở vùng núi! Năm giờ chiều ngày mai là hạn chót và cũng là cơ hội cuối cùng của mấy người I “

Nghe vậy Liễu nhị gia cảm thấy như được xá tội, một lần nữa quỳ xuống liên tục dập đầu đầy vui mừng: “Cảm ơn giám đốc Lâm, cảm ơn giám đốc Lâm!”

Lâm Dương gật gật đầu, trước khi quay đầu nhìn về phía Phó Võ.

Phó Võ và mập mạp sợ hãi đến mức lùi lại phía sau hết lần này đến lần khác, làm mọi người đứng không yên.

“Ai là môn đệ? Tiến về phía trước một bước.”

Mọi người run lên cầm cập, không biết Lâm Dương định làm gì, nhưng bọn họ phải làm theo.

Lâm Dương nhìn lướt qua, tầm mắt dừng lại trên người Phó Võ mấy lần, mở miệng nói: “Tất cả các môn đệ lập tức chạy một trăm vòng dọc theo con đường ven sông này cho tôi, không được ai phép bỏ trốn cho đến khi hoàn thành. Còn lại người của Liễu nhị gia, các người giải quyết điĐừng để xảy ra án mạng chết người!”

Nói xong, anh đi thẳng đến chiếc 918 của mình, lên xe nỗ máy rồi bỏ đi.

Nhìn thấy Lâm Dương rời đi, Liễu nhị gia ngồi sụp xuống đất, thở hỗn hển.

“Nhị gia!”

Những người phía sau vội đỡ ông dậy.

“Đem cái tên xúc sinh này đi bệnh viện, nhanh lên. Không cần điều trị chuyên sâu, băng bó đơn giản rồi đưa ra ngoại thành!”

Liễu nhị gia vội vàng nói.

“Nhị gia, chẳng lẽ… Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đi khỏi thành phố Giang sao?” Có người không cam lòng hỏi.

“Không đi thì làm sao? Mày muốn chết lắm rồi à? Dựa theo lời của giám đốc Lâm mà làm ngay đi, lập tức thông báo cho gia chủ, thông báo cho gia tộc, lập tức đi khỏi thành phố Giang…

Nhân tiện, còn có những người này, mày ở lại giám sát đám đệ tử này chạy trăm vòng, ai mà dám lười biếng thì ném xuống sông cho cá ăn! Còn đám người này thì đánh gãy một chân cho tao!” Liễu nhị gia quát lên đám người Phó Võ.

“A2”

“Không, không muốn!”

“Liễu nhị gia, sao ngài nói như vậy?”

“Giết người!”

Những phú nhị đệ giàu có đó chưa bao giờ thấy một trận chiến như vậy, hét lên thảm thiết rồi chạy trốn khắp nơi.

Nhưng vô ích, chẳng máy chốc đã bị người nhà họ Liễu túm lấy đánh gãy một cái chân.

Về phần đám người của Phó Võ thì bọn họ đang chạy trong đau đớn khốn cùng.

Một trăm vòng, e rằng đến rạng sáng mai cũng chưa xong?

Nhưng nếu không chạy, kết cục chính là bị đánh gãy chân như đám phú nhị đại kia.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của những người đó, làm sao đám người Phó Võ có thể dám lười biếng?

Sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Liễu, Lâm Dương lái xe thẳng đến bệnh viện.

Không lâu sau, 918 chạy vào cổng bệnh viện, Lâm Dương lần theo con số mà Mã Hải nói rồi tìm được phòng bệnh của Từ Sương Huyền.

Ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh là một người mặc đồ đen, được nhà họ Từ phái tới để bảo vệ Từ Sương Huyền. Mà lúc này người ra vào trong phòng bệnh đến thăm Từ Sương Huyền, hầu hết đều là những nhân vật lớn ở thành phố Giang, có thầy có cả trò.

Ngoài ra, còn chỉ định một cố vấn tâm lý.

Suy cho cùng, chuyện của Từ Sương Huyền là do cô ta tự chuốc họa vào thân. Cô ta có bệnh không tiện nói ra còn không chịu nghe khuyên bảo, uống xong ly rượu đó, kết cuộc này còn có thể trách ai.

Lâm Dương đứng chờ ở cửa.

11 giờ, hết khách đến thăm, anh mới vào phòng bệnh.

Đọc truyện chữ Full