DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 158

Chương 158 Anh cho rằng tôi không dám sao?

Thành phố Hoàng Đào, một thành phố nỏi tiếng ở Quảng Liễu, mặc dù không phải là tỉnh ly nhưng kinh tế của Thành phố Hoàng Đào không kém bao nhiêu so với tỉnh ly.

Càng huống hồ, phong cảnh ở đây dễ chịu, môi trường trong lành, khí hậu thoải mái, thích hợp sinh sống, dân số thường trú đã vượt quá tỉnh ly.

Chiếc xe 918 của Lâm Dương đã lao nhanh vào thành phố Hoàng Đào và dừng lại ở một ngôi nhà ở ngoại ô.

Ngôi nhà này mới được xây dựng, chính là đại viện của nhà họ Khai.

Người ta nói rằng nhà họ Khai đã bỏ ra 5 trăm triệu để xây dựng nó, nó có diện tích rất lớn và có đầy đủ tiện nghi bên trong, nhưng tất cả các tòa nhà đều được xây dựng theo phong cách của thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, rất là khí thế.

Hôm nay nhà họ Khai có vẻ như là có khách, có máy chiếc ô tô sang trọng đậu ở cổng, ở cổng cũng có người hầu đang đón khách.

Lâm Dương đậu xe ở cổng, trực tiếp sải bước tiến vào.

Người hầu ở cửa sửng sốt một chút, có lẽ là cảm thấy Lâm Dương lạ mặt vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng lại liếc nhìn chiếc xe 918 ở phía sau Lâm Dương, đột nhiên nở nụ cười, vội vàng nói: “Tiên sinh, mời ngài vào trong.”

Lâm Dương có chút hiếu kỳ liếc nhìn anh ta một cái, nhưng cũng không nói gì, liền đi theo những người này vào trong.

Đúng lúc này, vài người đàn ông trung niên từ căn phòng bên trong bước ra, họ đều mặc lễ phục, trông rất nhã nhặn, khí chất cao quý, mỗi người đều đưa tay ra với nụ cười chào đón.

“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh các vị bằng hữu từ xa đến, hoan nghênh!”

Gia chủ của nhà họ Khai, Khai Kỳ cười haha bước tới trước, bắt tay người trước mặt Khai Giang và Khai Hoành cũng ở đó, nhưng lại đang đứng sau lưng người này.

“Ông Khai Kỳ, xin chào, sớm đã nghe nói rằng ông Khai Kỳ là nhà thông thái số một ở thành phố Hoàng Đào. Hôm nay, e rằng điều đó không phải là giả. Khí chất nhìn xa trông rộng này của ông thật khiến người ta kinh ngạc!” Một người đàn ông chải chuốt khuôn mặt mang theo nụ cười nói.

“Hahaha, cháu Đỗ nói đùa rồi, lại đây, chú Khai của cháu đã chuẩn bị rượu và thức ăn xong rồi, chúng ta ngồi xuống vừa uống rượu vừa nói chuyện đi.” Khai Kỳ cười nói.

“Chú Khai, cháu không biết uống rượu lắm.”

“Ò, vậy thì uống một chút thôi.” Khai Kỳ cười nói.

Người đàn ông đó vẻ mặt bắt lực, vẫn theo người nhà họ Khai bước vào sảnh trong.

Tuy nhiên, khi mọi người chuẩn bị đi vào sảnh trong, Lâm Dương đã hét lên một tiếng.

“Ai là gia chủ của nhà họ Khai?”

Vừa dút lời, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về nguồn phát ra âm thanh.

Không ít người của nhà họ Khai âm thầm cau mày, còn cho rằng người nói ra lời này là người của đám khách nên cũng không nói gì.

Nhưng Khai Giang thì không như vậy.

Ông ta đã từng gặp Lâm Dương, cũng nhận ra Lâm Dương đầu tiên!

“Là cậu sao?”

Khai Giang hét lên thất thanh.

“Lão Nhị, đây là ai?” Khai Kỳ cau mày hỏi.

“Lâm Dương! Cháu rễ của Trương Trung Hoa.” Khai Giang nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác: “Chính là người này đã đánh Khai Mạc trọng thương.”

Khi mọi người xung quanh vừa nghe thấy, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.

Khai Kỳ cũng đột nhiên nhận ra.

“Thì ra là cậu ta? Tôi đã nghe Lão tam nói, cậu ta hình như là hội trưởng của hiệp hội y khoa Giang Thành đúng không?”

“Không sai.” Khai Hoành lạnh lùng nói.

Ông ta cũng đem những gì đã xảy ra trước đó nói cho Khai Kỳ nghe, Khai Kỳ cũng có thẻ lý giải được.

Nhưng lần này thì khác.

Đây là ở nhà họ Khai! Không phải là nhà họ Trương!

Tại sao anh chàng này lại chạy đến đây?

Không lẽ cậu ta đến tìm cái chết sao? Hay là nói cậu ta thay mặt ai đó đến chuyển lời sao?

Nhưng dường như không có thế lực nào đứng sau Lâm Dương cả đúng không? Chỉ dựa vào chủ tịch hiệp hội y khoa của cậu ta sao? Chủ tịch hiệp hội y khoa rốt cuộc cũng không là gì đối với nhà họ Khai…

“Lâm Dương, sao cậu lại đến đây?” Khai Kỳ thờ ơ hỏi.

Mặc dù rất nhiều người nhà họ Khai muốn đánh người này thành trăm mảnh nhưng có khách khứa ở đây, bọn họ cũng không thể thô lỗ như vậy.

Tuy nhiên, Lâm Dương cũng không quan tâm.

Anh bước thẳng và đi về phía trước.

Các vị khách lần lượt tránh ra, nhưng sắc mặt của người nhà họ Khai lại trầm xuống, muốn ngăn cản Lâm Dương.

Nhưng Khai Kỳ lại vây tay, ra hiệu cho họ đừng làm loạn.

Người nhà họ Khai thấy vậy, lúc này mới tản ra.

Tuy nhiên, Lâm Dương lại không có đi về phía đám người Khai Kỳ, mà đi vào sảnh trong, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn trên bàn, ăn uống không chút khách sáo.

“Tên khốn!”

Người nhà họ Khai vô cùng tức giận, muốn xông tới đánh người.

“A Minh, để cậu ta ăn.”

Khai Kỳ hét lên ngăn người nhà họ Khai lại.

“Gia chủ!” Người được gọi là A Minh lo lắng.

“Người đến là khách, không lẽ người nhà họ Khai của tôi đến bữa cơm cũng không thể cho khách thưởng thức sao?” Khai Kỳ mỉm cười nói.

“Đúng vậy, ăn nhiều một chút. Rốt cuộc ăn xong bữa này, ai biết được còn có bữa khác không.” Khai Giang ở đằng kia cũng lên tiếng, giọng nói âm dương kỳ quái, cũng dường như đang ám chỉ điều gì đó.

“Bảo nhà bếp ngay lập tức dùng những nguyên liệu tươi ngon nhất để làm một bàn ăn khác cho người nhà họ Đỗ cùng thưởng thức. Mấy món này đều đã bị tên nhóc đó động vào rồi không cần nữa”, Khai Hoành nói.

“Hoành gia, còn những món ăn trên bàn khác thì sao?” Người bên cạnh hỏi.

“Toàn bộ đều không cần nữa.” Khai Hoành thờ ơ nói.

“Vâng.”

Người đó chạy đi.

“Thực xin lỗi, cậu Đỗ, chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, anh trước tiên nên đến sảnh phụ ngồi đi, đợi đến khi chúng tôi giải quyết xong chuyện ở đây, sau đó lại tới chiêu đãi cậu.” Khai Hoành với vẻ mặt có lỗi nói.

“Có cần chúng tôi giúp đỡ gì không?” Người thanh niên mỉm cười hỏi.

“Không cần, không cần, cậu Đỗ quá khách sáo rồi!” Khai Hoành vội vàng xua tay.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là không nên từ chối yêu cầu của anh ta, kẻo lát nữa phải bảo người đi gọi bọn họ!” Lúc này, Lâm Dương ở đằng kia nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống, bình tĩnh nói.

“Đồ khốn kiếp, cậu đang nói cái gì vậy?” Người nhà họ Khai không nhịn được nữa, trực tiếp mắng chửi.

“Thịt lợn rán này không tệ.” Lâm Dương vẫn chậm rãi ăn.

Người nhà họ Khai ai nấy đều vô cùng tức giận.

Nhưng đám người Khai Kỳ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng.

Dù sao bọn họ cũng đều là những nhân vật lớn, đã nhìn thấy nhiều mặt của thế giới, sẽ không thể vô duyên vô cớ mà tức giận.

“Lâm Dương, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn. Hiện tại có khách đang ở đây. Chúng tôi không tiện ra tay. Nễ mặt cậu là hội trưởng của Hiệp hội Y khoa Giang Thành, chúng tôi sẽ không làm khó cậu. Cậu nhanh đi đi.” Khai Kỳ cười nhạt nói.

Tính tình đặc biệt tốt.

Nhưng Lâm Dương biết loại người càng như vậy càng nguy hiểm.

Con dao ẳn giấu trong nụ cười, chính là hình dung về ông ta.

“Gọi tất cả người nhà họ Khai đã được phái đến Giang Thành về hết đi!” Lâm Dương uống một ngụm rượu, bình tĩnh nói.

“Ò? Cậu tới đây chính là vì chuyện này sao?” Khải Giang đột nhiên nheo mắt lại, “Nếu như chúng tôi không gọi thì sao?”

“Vậy thì chuyện này khiến tôi rất khó xử lý rồi.” Lâm Dương thấp giọng nói: “Rốt cuộc, nhà họ Khai của các ông cũng đang có khách ở đây, đợi lát nữa nhà họ Khai của các ông làm trò cười cho thiên hạ…thể diện này sẽ không giữ được… “

“Trò cười cho thiên hạ sao?”

Khai Giang cười nhẹ một tiếng hỏi: “Trò cười cho thiên hạ gì vậy? Cậu có thể khiến cho nhà họ Khai của chúng tôi làm ra trò cười gì?”

Lâm Dương chỉ có một mình, dám nói những lời như vậy?

Không cảm thấy rất nực cười sao?

Còn đây là nhà họ Khai, trước tiên không nói đến người nhiều thế đông, chỉ riêng mạng lưới quan hệ của nhà họ Khai thì cũng đủ ngăn cản không cho Lâm Dương rời khỏi Thành phố Hoàng Đào rồi, Lâm Dương dùng cái gì để đấu với người nhà họ Khai?

Nhưng mà khi lời này rơi xuống…

Bùm Có một tiếng nổ vang lên.

Tất cả mọi người hơi thở run lên, mới bàng hoàng phát hiện ra Lâm Dương, người vốn dĩ đang ngồi ở bàn bên đó, đột nhiên biến mắt không thấy đâu, sau đó một cơn gió mạnh tập kích về phía Khai Giang.

Đồng tử của Khai Giang co rút lại, chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt qua trước mắt, người còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ của ông ta đã bị một bàn tay giống như kẹp sắt bóp chặt, sau đó cả người bị nhắc lên.

Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như sắp nghẹt thở.

“Cái gì?”

“Giang gial”

“Cậu dừng tay cho tôi!”

Người nhà họ Khai ở xung quanh đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng hét lên, ai nấy đều lao về phía Lâm Dương.

Tuy nhiên, khi bọn họ đến gần, trong nháy mắt, Lâm Dương nhấc chân nhanh như tia chớp đá mạnh qua.

Bùm! Bùm! Bùm!

Ba người lao tới đều bị bay ra ngay lập tức, ngã xuống sân cách đó mười mét, ngực của mỗi người đều bị lõm xuống, Xương sườn rạn nứt, rất khó đứng dậy được.

“Cái gì?”

Khai Kỳ và Khai Hoành khó có thể giữ được bình tĩnh được nữa.

Ngay cả cậu Đào kia cũng thay đổi sắc mặt, liên tục lùi lại phía sau.

Lại nhìn thấy Lâm Dương sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Khai Giang trong tay, lạnh lùng nói: “Nhà họ Khai, ông đã động đến giới hạn của tôi rồi!”

“Cậu muốn làm cái gì? Giết … giết người sao?” Khai Giang hét lên khó khăn.

“Ông cho rằng tôi không dám sao?”

Lâm Dương đồng tử co rút, đột nhiên cánh tay đang nâng Khai Giang lên hất sang một bên.

Àm ầm ằàm!

Cơ thể hơn năm mươi kg của Khai Giang thực sự bay ra giống như một viên đạn và đập vào những chiếc bàn kia.

bùm! bùm! bùm! Bùm…

Mấy chiếc bàn vuông trực tiếp bị đập thành nhiều mảnh. Khai Giang đập thẳng vào tường mới dừng lại. Khi người đã lăn lộn trên mặt đất, bức tường cũng đã bị nứt, các mảnh vỡ bong ra.

Về phần bản thân Khai Giang, ông ta đã nằm bắt động trên mặt đất, hoàn toàn không biết là còn sống hay đã chết.

Người nhà họ Khai vô cùng hoảng sợ…

Đọc truyện chữ Full