DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 169

Chương 169 Lâm Thần Y sao?

Là Lâm Dương này sao?

Là giả đúng không?

Nhất định là giả!

Chắc chắn là Dương Khai Thành này đã nhận nhầm người rồi!

Người nhà họ Trương run rầy, trong lòng ám thị bản thân một cách điên cuồng.

Nhưng thực tế phũ phàng.

Dương Khai Thành cũng không thể nào nhận nhằm…

Kể từ đó, tất cả mọi người đều chết lặng.

Đôi tay cầm ly của ông cụ Trương cũng không khỏi run lên, một lúc sau ông mới cười lớn.

“Tốt, tốt, hahahaha, tôi đã nói người của nhà họ Trương tôi sẽ không phải là hạng người tầm thường, tốt!

Hahaha….” Nói xong, thì uống cạn ly rượu trong tay.

Ông không quan tâm Lâm Dương có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà họ Trương, điều mà ông quan tâm là Lâm Dương đã là con rễ của Trương Tinh Vũ, chỉ cần có Lâm Dương ở đây, Trương Tỉnh Vũ sẽ không chịu oan ức nữa.

Tim người đều bằng thịt, ông cụ Trương làm sao có thể không thương Trương Tỉnh Vũ? Nhưng nhà họ Trương bên này cũng đang sứt đầu mẻ trán, ông thật sự không có thời gian để quan tâm.

Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi thứ đều tốt rồi.

Hơn nữa đứa cháu rễ này thực sự đã mang đến cho ông quá nhiều bất ngờ.

Tất cả người nhà họ Trương toàn bộ đều im lặng.

Có người còn nảy sinh nghi ngờ về Lâm Dương, nhưng nhìn thấy thái độ của Tiếu Trường Thanh, Mai Nghị và những người khác, bọn họ muốn hét lên chất vấn cũng ngay lập tức bị dập tắt rồi.

Một mình Dương Khai Thành sẽ có thể nhận nhằm, còn những người này thì sao? E rằng bọn họ đều biết người này chính là Lâm thần y rồi, phải không?

Lúc này, Lâm Dương đã đứng dậy và đỡ Dương Khai Thành lên.

Dương Khai Thành ngay lập tức kích động vô cùng, đôi mắt đục ngầu tràn đầy nước mắt …

“Dương Khai Thành, Lâm Dương tôi không phải là người mềm lòng, nhưng ông đã nói đến mức đó rồi, dù thế nào tôi cũng phải nể mặt của ông ngoại tôi, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, tôi sẽ nể mặt ông ngoại mà tha cho nhà họ Khai một con đường.” Lâm Dương nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn!”

Dương Khai Thành vội vàng cúi đầu.

*Ông đừng vội cảm ơn, tôi có điều kiện.” Lâm Dương trầm giọng nói.

“Điều kiện gì, anh nói đi, tôi sẽ đồng ý tất cả!” Dương Khai Thành vội vàng nói.

Nhưng Lâm Dương giơ một ngón tay ra: “Trước tiên để bọn họ liệt một năm! Sau một năm, tôi sẽ chữa trị cho người nhà họ Khai!”

Dương Khai Thành sững sờ một chút, sau đó gật đầu: “Không thành ván đề.”

“Ngoài ra, tôi sẽ không chữa cho Khai Kỳ, không chữa cho Khai Mạc, không chữa cho Khai Hoành…” Lâm Dương lạnh lùng nói.

“Cái này … cũng được.” Dương Khai Thành thở dài một hơi. Chuyện này đúng là Khai Kỳ bọn họ đã làm chuyện không đúng. Chuyện của Khai Mạc ông ấy cũng đã từng nghe nói qua. Quả thực là quá độc ác rồi, hơn nữa lần này bọn họ lại còn bắt đầu thuê kẻ giết người, thật sự là quá vô pháp vô thiên rồi, làm sao có thẻ tha thứ được?

“Một năm sau, tôi sẽ chữa trị cho từng người một của nhà họ Khai, nhưng hy vọng ông có thể nhớ kỹ những gì mà ông đã nói và những chuyện đã hứa, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy. Tới lúc đó tôi đảm bảo nhà họ Khai đến thần tiên cũng không cứu được. “Lâm Dương bình tĩnh nói.

Ngay khi những lời này rơi xuống, những người nhà họ Dương đi theo Dương Khai Thành kia toàn bộ đều kinh ngạc.

Đúng là thần y!

Dương Khai Thành quả thực có mắc những căn bệnh này, hơn nữa một cái cũng không thiếu. Bệnh tim là bệnh nghiêm trọng nhất. Ông ấy đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn…

Vị Lâm thần y này rõ ràng còn không chạm vào Dương Khai Thành, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ cơ: thể của Dương Khai Thành, thực sự là thần kỳ!

Lúc đầu, những người này còn khịt mũi khinh bỉ Lâm thần y, cho rằng Dương Khai Thành đã phóng đại người này, bây giờ xem ra Dương Khai Thành không những không phóng đại mà ngược lại còn đánh giá thấp người ta.

“Anh Lâm, anh có thể điều chế ra phương thuốc điều trị bệnh tắc nghẽn mạch máu não và viêm mũi, vậy thì anh chắc chắn cũng có phương thuốc điều trị bệnh tim, đúng không? Cầu xin anh hãy nghĩ cách cứu ông nội của tôi đi, chỉ cần anh có thể cứu được ông nội của tôi. Chúng tôi có thể đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của anh! “, chàng thanh niên trẻ tuổi kia kích động nói.

“Trái tim là thủ phủ của con người, nếu muốn điều trị bệnh này không phải là chuyện dễ dàng. Tuy tôi có phương pháp nhưng không có dược liệu, ở đây không chữa được.

Đợi một ngày nào đó tôi có thời gian sẽ đến Yến Kinh rồi khám cho ông nội anh.” “Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Thật sao? Vậy thì cảm ơn Lâm thần y. Chúng tôi cung kính chờ đợi Lâm thần y đại giá quan lâm.” Mấy người nhà họ Dương vội vàng nói.

Dương Khai Thành lại uống trà, nhưng lại nói chuyện rất vui vẻ quanh bàn.

Về phần những người của nhà họ Đỗ và nhà họ Trương kia thì không còn ai thèm quan tâm đến nữa.

Bọn họ ở đây ăn uống thoải mái, nhưng đám người của nhà họ Trương thì lại đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là Nhậm Ái.

Cuối cùng, Trương Tùng Hồng không thể nhịn được nữa.

Ông ta liếc nhìn Trương Côn, rồi lại nhìn Trương Ái Kỳ, thấp giọng nói: “Em gái, em qua kính rượu đi.”

“Hả? Em sao?” Trương Ái Kỳ sững sờ.

“Nếu không thì sao? Chúng tôi đều đã đắc tội với cái tên Lâm Dương đó. Kính rượu thì không thích hợp lắm. Tốt hơn là em nên đi đi.”

“Anh là muốn em đi kính rượu Lâm Dương sao?” Trương Ái Kỳ cần thận hỏi.

“Kính rượu Lâm Dương làm cái gì? Cậu ta là Lâm thần y thì sao? Cậu ta không phải vẫn là cháu rẻ của bố chúng ta sao? Cậu ta gặp chúng ta không phải còn phải gọi cậu gọi dì sao? Sợ gì cậu ta? Anh là muốn em đến kính rượu Dương Khai Thành kia! ” Trương Tùng Hồng trầm giọng nói.

“Nói đúng rồi!”

Trương Ái Kỳ đôi mắt sáng lên.

Lâm Dương này cho dù đột nhiên trở thành phượng hoàng vàng thì sao? Bản thân vẫn là trưởng bối của cậu ta, cậu ta hiện tại có tiền đồ, những người này nên vui mừng mới đúng, tại sao lại phải sợ cậu ta?

Nghĩ vậy, Trương Ái Kỳ cũng trở nên tự tin, trực tiếp bưng một ly rượu đi về phía bàn kia.

“Ông cụ Dương, nào, vãn bối kính ông một ly, ông hãy ăn uống no say đi!” Trương Ái Kỳ cười nói.

Dương Khai Thành có chút ngạc nhiên, nhìn Trương Ái Kỳ, nâng ly, không biết có nên chạm vào hay không.

Nhưng mà chính vào lúc này, Lâm Dương đang vừa uống rượu vừa ăn thức ăn ở đằng kia đột nhiên cau mày, liếc nhìn Trương Ái Kỳ một cái nói: “Bà là ai?”

Ngay khi những lời này rơi xuống, Trương Ái Kỳ đã ngay.

lập tức giật mình.

Mai Nghị và những người khác cũng ngay lập tức hiểu được ý của Lâm Dương.

“Tôi là ai sao? Tôi là dì của cậu!” Trương Ái Kỳ tức giận nói.

“Dì của tôi sao? Sao tôi không nhớ tôi có người dì như bà vậy?” Lâm Dương nói.

“Cậu nói cái gì vậy? Cái đồ ranh con cậu, cậu nghịch thiên sao? Cậu phải biết rằng, cậu là con rể của nhà họ Trương!” Trương Ái Kỳ tức giận đến mức toàn thân run lên.

Không ai có thể ngờ rằng Lâm Dương lại có thể nói ra những lời như vậy …

“Tôi quả thực là con rễ của nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương của tôi không phải chỉ có một mình ông ngoại Trương Trung Hoa của tôi sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

Trương Ái Kỳ sắc mặt lại thay đổi: “Ý của cậu là gì?”

“Đây nên là câu mà tôi hỏi bà mới đúng, các người là người của nhà họ Nhậm, đã là người của nhà họ Nhậm, sao lại đến kính rượu nhà họ Trương của tôi? Các người là có ý gì?”

Ngay khi những lời này rơi xuống, Trương Tùng Hồng và những người khác ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Dương.

Ngay lập tức mọi người đều tỏ ra bức xúc.

Lâm Dương đang trách những người này chỉ nghe lời Nhậm Ái mà bát hiều với Trương Trung Hoa…

“Lâm Dương, bây giờ cậu đang muốn tính số với bà già này sao?” Nhậm Ái đứng lên nghiêm nghị nói.

“Tôi với bà không có nợ gì phải tính.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Vậy thì cậu đang làm cái gì vậy? Không cho phép người của nhà họ Trương tôi kính rượu Dương lão huynh?”

Nhậm Ái tức giận chất vần.

“Vậy được, tôi cho phép các người kính rượu, các người đi kính rượu đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Cậu …” Nhậm Ái tức giận.

Với thái độ này của Lâm Dương, Dương Khai Thành làm sao có thể phản ứng với người nhà họ Trương? Đó không phải là đắc tội với Lâm Dương sao?

Trương Ái Kỳ cầm ly rượu, có chút bối rối không biết phải làm sao.

“Ông ngoại!”

Lúc này, Lâm Dương hét lên một tiếng.

“Tên nhóc, có chuyện gì vậy?” Dương Khai Thành nghiêng đầu sang hỏi.

“Bây giờ những người này đều đi theo nhà họ Nhậm, nhà họ Trương chỉ có duy nhất một mình ông đúng không?”

Lâm Dương nói.

Trương Trung Hoa khẽ giật mình, sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Cô độc cũng không sao, dù sao bọn họ đều là con cháu bắt hiều, không cần quan tâm.”

“Nếu đã như vậy thì chia tài sản đi!” Lâm Dương nói.

Câu nói này như một tiếng sét từ trời xanh giáng xuống đầu của tắt cả mọi người nhà họ Trương.

Tât cả các thành viên trong nhà họ Trương toàn bộ đêu hóa đá rồi…

Đọc truyện chữ Full