DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 174

Chương 174

“Không ổn? Là sao?” Tần Ngưng bình tĩnh hỏi.

“Tiểu Ngưng, em cũng biết đó, trước giờ cậu Văn Nhân vẫn luôn đối xử rất tốt với em, em cũng biết tắm lòng của anh ta. Thật ra anh cũng biết có lẽ em không thích cậu Vân Nhân cho lắm, nhưng có một số việc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, em không nên dẫn bạn trai đến đây, như thế sẽ không gây rắc rối cho cả em hay cả anh ta.” Trình Thường Sinh tức giận nói.

“Anh sai rồi, em không phải là người dẫn bạn trai mình đến mà là chính anh ấy tự đến, anh ấy cũng tham gia đại hội Vua Ngành Y lần này.” Tần Ngưng nói.

“Hả? Bạn trai em là bác sĩ à?” Trình Thường Sinh khá là kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, anh Trình này, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây, tạm biệt.” Tần Ngưng dịu dàng nói, thuận tay kéo lấy cánh tay của Lâm Dương rồi xoay người đi.

Trình Thường Sinh cũng không giữ lại, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm vào dáng người quyến rũ của Tần Ngưng, sau đó lại nhìn sang Lâm Dương, nhếch mép cười khẽ.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhắn một số điện thoại.

“Sao?” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

“Anh đoán xem tôi nhìn thấy ai?”

“Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của mình!

Cúp đây!” Người đàn ông nhàn nhạt nói xong bèn tính cúp điện thoại.

“Khoan khoan khoan, chờ chút đã… Này, con người anh đúng là tẻ nhạt thật đó.” Trình Thường Sinh nhún vai bắt đắt dĩ nói: “Vậy tôi đây nói thẳng luôn, tôi thấy Tần Ngưng ôm ấp người đàn ông khác đó!”

Câu ấy vừa thốt ra, giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức trở nên sắc lạnh.

“Ở?” Anh ta lại hỏi, tuy lần này chỉ có một chữ nhưng giọng điệu càng lạnh lùng nghiêm túc hơn.

“Còn có thê ở đâu? Đương nhiên là ở trong học viện rồi!”

“Tôi đang trên đường đến trường rồi, sai người kéo gã đàn ông kia xê ra khỏi người Tần Ngưng cho tôi. Bảo với Tần Ngưng, cô ấy là người phụ nữ của Vân Nhân Chiếu Giang tôi, nói cô ấy yên phận một chút! Còn gã đàn ông kia thì giữ lại, hai mươi phút sau tôi sẽ đến!” Giọng nói vừa dứt, điện thoại cũng cúp cái rụp.

“Có chuyện hay rồi.”

Trình Thường Sinh nhếch mép, ung dung bước vào trong học viện.

Tần Ngưng thì dẫn lâm Dương đi thăm quan giới thiệu viện học học thuật Nam Phái.

Lâm Dương chăm chú lắng nghe từng chữ một.

Mà khi hai đi đến trước một tòa nhà, Tần Ngưng thấy phòng học sáng đèn thì nhìn Lâm Dương cười nói: “Có vẻ giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi, chúng ta vào nghe một chút đi ha?”

“Ừm!” Lâm Dương gật đầu, bước vào lớp cùng Tần Ngưng.

Trong phòng học sinh tấp nập, bởi vì là buổi thuyết trình mở nên mọi người có thể ra vô tự do.

Trên cơ bản thì tới bây giờ chẳng có ai rời khỏi cả, trái lại có rất nhiều người bị cách nói đầy luận điệu của người phụ nữ trung niên trên bục giảng thuyết phục.

Người phụ nữ trung niên kia tên là Mao Ái Cầm, cũng là một vị bác sĩ Đông Y của Nam Phái, bà ta khá nỗi tiếng trong nước, được rất nhiều người tôn trọng. Bình thường thì bà ta sẽ không giảng bài, lần này là do Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một bài cho học sinh nên bà ta mới không thể từ chối, chỉ có thể ráng đến.

Mặc dù Mao Ái Cầm đang chậm rãi giảng bài, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự bực bội và không kiên nhẫn.

Vốn dĩ bà ta không phải là một giáo viên, tới đây chẳng qua vì hoàn thành chỉ thị của cấp trên.

Ban đầu, có máy sinh viên vừa tốt nghiệp viện Y đặt câu hỏi, nhưng đều bị Mao Ái Cầm trực tiếp từ chối trả lời.

Mọi người không dám khó chịu, dù sao có thể nghe Mao Ái Cầm giảng bài thì bọn họ cũng đã vinh hạnh mãn nguyện lắm rồi.

Vì thế, cả phòng học chỉ có một mình Mao Ái Cầm là người nói.

Lâm Dương nghe một hồi thì không hứng thú nữa.

Còn Tần Ngưng lại chăm chú lắng nghe.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.

“Nè! Anh có ý gì đó? Cô Cầm đang giảng bài mà anh lại có mặt mũi để ngủ hả? Anh đang khinh thường cô Cầm đấy à?

Giọng nói cực kỳ chói tai kia trực tiếp cắt ngang buổi giảng của Mao Ái Cằm.

Sinh viên xung quanh đều đổ dồn ánh mát về nơi phát ra tiếng nói thì phát hiện người nói là một chàng trai đứng sau lưng lâm Dương.

Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Dương với dáng vẻ vô cùng tức giận.

Lâm Dương nhướng mày, nhìn anh ta nói: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”

“Không thì với ai nữa?” Người kia bực mình nói.

“Nhưng tôi đâu có ngủ đâu.” Lâm Dương bắt đắc dĩ nói.

“Đúng vậy, tôi cũng tháy!”

“Tôi nữa!”

“Anh thật thiếu tôn trọng người khác!”

“Có biết bao nhiêu người muốn nghe giảng lớp của cô Cầm mà còn không nghe được đấy!”

Xung quanh, có rất nhiều người đều đứng ra làm chứng và chỉ trích Lâm Dương.

Tần Ngưng cười lạnh.

Cô đều biết những giọng nói đó, bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh…

Bọn họ đang vu oan cho Lâm Dương…

Mao Ái Cầm nỗi giận, khuôn mặt lạnh như băng, bà ta chỉ vào cửa lạnh giọng quát: “Cậu, cút ra ngoài ngay cho tôi!”

Lâm Dương cau mày, mặt mày vẫn hờ hững bĩnh tĩnh như cũ.

Tần Ngưng lại không nhịn nồi, cô kéo lấy tay Lâm Dương nói: “Anh Dương, chúng ta đi thôi!”

Mấy người đằng kia nghe vậy lập tức sót ruột.

Trình Thường Sinh muốn bọn họ tách Lâm Dương ra khỏi Tần Ngưng, nơi này là viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng sức mạnh nên mới tìm cách này. Nếu Tần Ngưng cũng đi ra theo thì bọn họ chẳng phải là làm điều thừa à?

Mấy người họ nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, thanh niên ban đầu lại như nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn cứ thế mà đi hả? Đừng có hòng! Cô Cầm đức cao vọng trọng, được mọi người tôn kính, mà anh lại ngủ gật trong lớp cô, đó chính là đang khinh thường cô Cầm rồi! Tôi nói cho anh biết này người anh em, hôm nay nếu anh không quỳ xuống xin lỗi cô Càm thì anh chỉ có thể bò ra chứ không thể bước ra ngoài được đâu, hiểu không?”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mấy người còn lại lập tức sáng lên.

Mắt hết danh dự! Khiến cho anh ta bị sỉ nhục, trở thành trò cười cho mọi người?

Cứ thế thì Tần Ngưng còn quen với thằng vô dụng như: anh ta sao?

Một kế hoạch độc thật.

Hiện nay, Lâm Dương đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm nên đương nhiên là vô cùng ghét Lâm Dương.

Mao Ái Cầm hơi nao nao, bà cũng không muốn Lâm Dương làm như vậy.

Thế nhưng, mấy người của Trình Thường Sinh cài vào đây lại châm ngòi thổi gió lên.

“Nói rất đúng, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!”

“Quỳ xuống, xin lỗi đi!”

“Quỷ xuống, xin lỗi đi!”

Theo tiếng la của mấy người kia, sinh viên trong phòng học cũng la lên theo.

Mọi người kích động, tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của bọn họ giống như là Lâm Dương đã làm chuyện gì không có tình người vậy.

Ban đầu, Mao Ái Cầm cũng không muốn làm sự việc trở: nên phức tạp như thế, nhưng thấy đám đông kích động vậy nên không tiện ra mặt ngăn lại.

Huống chi, nếu người này thật sự quỳ xuống xin lỗi mình do đã ngủ gật trong lớn thì có thể thấy bà ta cũng rất hãnh diện, cũng có vốn để mà khoác lác.

Mao Ái Cầm thầm đưa ra quyết định, để cho tên nhóc này.

quỳ xuống thì có làm sao? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn cậu ta cũng muốn tham gia đại hội Vua Ngành Y nên bà ta không nhất thiết phải sợ gì cả.

Chỉ có điều, khi mọi người ở đây ép Lâm Dương quỳ xuống thì anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Bà ta là thầy của mấy người chứ không phải thầy của tôi, dù tôi có ngủ gật ở đây thì sao? Điều này cũng chẳng thể nói rằng tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì, bà ta không có tư cách dạy tôi!”

Anh vừa nói xong câu đó thì cả phòng học lập tức im thin thít.

Tất cả mọi người mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Lâm Dương.

Một lát sau, từng tiếng tức giận chửi rủa vang lên trong cả phòng học.

“Anh nói cái gì? Cô Cầm không có tư cách dạy anh á2”

“Mày là cái thá gì vậy?”

“Thứ súc vật, mau quỳ xuống xin lỗi cho tao, không thì tao sẽ xé rách miệng mày ra!”

“Thứ súc vật có mẹ đẻ mà không có bố dạy!”

Tiếng chửi không ngừng vang lên.

Mao Ái Cầm cũng nổi cơn tam bành tại chỗ.

“Cậu… Cậu nói cái gì? ý của cậu là tôi không đủ tư cách dạy cậu ư?” Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Dương tức giận hỏi.

“Đúng thế.” Lâm Dương gật đầu nói.

Đọc truyện chữ Full