DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 228

Chương 228

Trong một quán trà cách Võ quán Mãn Thị không xa.

Mãn Thương Hải, đường chủ của Võ quán Mãn Thị cũng chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Mãn, đang cùng với mấy vị trưởng lão của nhà họ Mãn đến đây uống trà, xem kịch.

Mặc dù là đang xem kịch, nhưng lại đang nói về nhiều chuyện.

Những người ngồi cùng bàn với bọn họ là những người phần đã lớn tuổi và có uy danh.

Mấy người thấp giọng nói điều gì đó, nhưng tầm mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía bàn trung tâm của quán trà.

Thực ra, không phải chỉ có bọn họ mà rất nhiều người trong quán trà đều nhìn vào đó.

Hai người đang ngồi ở bàn trung tâm.

Một ông già khoảng sáu mươi tuổi và một cô gái trẻ tuổi đôi mươi.

Cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều của cô gái dựa vào ghé, đôi mắt thanh tú nhìn những người biểu diễn trên sân khấu, thỉnh thoảng cô ấy lại cầm đồ ăn nhẹ trên bàn lên ăn.

Ông già đứng ở một bên, không dám ngồi xuống cũng không dám nói chuyện, giống như một pho tượng.

“Đây thật sự là huyết móc rồi, vị tiểu công chúa này sao lại chạy tới đây?” Một người đàn ông ở bên cạnh Mãn Thương Hải ôm trán, có chút đau đầu nói.

“Đừng để bị cô ấy nhìn chằm chằm vào, nếu không thì xong mắt.” Một ông già ở một bên khác hạ giọng nói.

“Mọi người không cần lo lắng, đây là Yến Kinh, càng huống hồ hội nghị sắp được tổ chức rồi. Nhà họ Lâm của Kết _ VỆ có A4 3 he Căn ò & cô ây cũng không muôn gây quá nhiêu phiên phức. Chắc chắn sẽ có sự ràng buộc đối với cô ấy. Mọi người tiếp tục nói chuyện, đừng quan tâm đến cô ấy là được” Mãn Thương Hải thì thầm nói.

Mấy người lại trò chuyện tiếp.

Tuy nhiên, chính vào lúc này, một người vội vàng bước vào quán trà.

“Sư phụ! Sư phụ! Không ổn rồi!” Người vừa đến cũng không biết tình huống trong quán trà, trực tiếp hét lên.

Cô gái đang ăn đồ ăn nhẹ ở đẳng kia lập tức quay đầu lại, tò mò nhìn về bên này.

Vẻ mặt của Mãn Thương Hải cũng không khỏi thay đổi, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người đó, trầm giọng nói: “A Mậu! Nhỏ giọng chút đi, hớt ha hớt hải, thành cái thể thống gì? Trời không sập xuống được đâu!”

“Vâng… sư phụ…”

“Nói, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mãn Thương Hải lạnh lùng hỏi.

“Có người gây chuyện ở võ quán… có người đến gây chuyện với võ quán rồi!!” Người đàn ông tên A Mậu vội vàng nói.

Khi những lời này rơi xuống, nhiều người đều phải sững SỜ.

“Gây chuyện với võ quán sao?”

“Ai lại to gan như vậy? Lại dám gây chuyện với võ quán Mãn Thị sao?”

“Tên này muốn tìm cái chết sao?”

Những người xung quanh bàn đều không khỏi lên tiếng.

Mãn Thương Hải càng kinh ngạc hơn, sau đó hừ lạnh một tiếng nói, “Thương Thạch đang làm cái gì vậy? Có người đến gây chuyện với võ quán, cậu ta không đi xử lý sao?”

“Nhị gia, ông ấy cũng đã ra mặt rồi, nhưng…nhưng người đó rất lợi hại, nhị gia chỉ mới đối đầu với anh ta một chiêu đã gặp đại vận, một tay cũng đã bị phế bỏ rồi.” A Mậu muốn khóc không ra nước mắt.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Mãn Thương Hải còn bàng hoàng hơn.

“Một chiêu đã phế bỏ Mãn Nhị Gia sao?”

“Chuyện này … chuyện này không thể nào!”

Mọi người da đầu tê dại, đều không dám tin.

*Tôi nhớ Mãn Thương Thạch vẫn còn có chút bản lĩnh, là ai lại lợi hại như vậy?” Lúc này, một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào đột ngột từ bên cạnh truyền đến.

Nghe thấy âm thanh này, mọi người theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, sắc mặt của rất nhiều người nhất thời thay đổi, lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp.

Hóa ra chủ nhân của giọng nói này chính là cô gái lúc nãy ngồi ở bàn trung tâm.

“Hả? Sao các ông không nói nữa? Có phải là đang coi thường tôi không?” Cô gái trẻ cau mày, vô củng không vui.

“Cô Lâm nói đùa rồi, chúng tôi… làm sao chúng tôi có thể coi thường cô được?” Mãn Thương Hải hít nhẹ một hơi nói.

“Võ quán của ông bị người ta quét rồi sao?” Cô gái hỏi.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Vậy thì ông còn không nhanh đi xử lý? Tiện thể tôi cũng muốn đi qua xem thử, những ca sĩ kinh kịch này quá nhàm chán rồi, đến nhà ông xem náo nhiệt cũng không tồi!” Cô gái mỉm cười nói.

“Cái này …” Mãn Thương Hải đột nhiên cám khẩu.

“Thế nào? Ông cũng coi thường tôi sao?” Khuôn mặt của cô gái trầm xuống.

“Sao dám, sao dám…” Mãn Thương Hải vội vàng lắc đầu.

“Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ!” Cô gái mỉm cười bước ra ngoài quán trà.

Mãn Thương Hải thở dài, cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Mặc dù ông ta cũng kiêng dè về cô gái trẻ này, nhưng đến giờ phút quan trọng này, cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.

Người khác đến gây chuyện với Võ quán Mãn Thị, nếu như việc này không được xử lý tốt, võ quán Mãn Thị sẽ mắt uy tín.

Người luyện võ vô cùng coi trọng danh tiếng của mình, võ quán Mãn Thị cũng vậy, bọn họ có thể có được quy mô như ngày nay là nhờ vào danh tiếng, danh tiếng lớn, được nhiều người ngưỡng mộ, đến bái sư học thuật liên tục không ngừng.

Nếu như hôm nay võ quán bị người ta quét sạch, vậy thì chẳng phải Mãn Thương Hải ông ta sẽ là trò cười cho mọi người sao? Võ quán Mãn Thị làm sao còn chỗ đứng?

Vì vậy, Mãn Thương Hải và cô gái trẻ vội vàng đến Võ Quán Mãn Thị.

Giờ phút này, võ quán Mãn Thị cũng là ngỗng trời kêu thảm khắp cánh đồng, trên mặt đất toàn là các đệ tử của võ quán Mãn Thị đã nằm xuống.

Bọn họ không gãy xương sườn thì cũng gãy tay chân.

Không có ai trong số bọn họ có thể đứng dậy nồi.

Người duy nhất vẫn còn đứng vững là một vài đệ tử mới vào võ quán chưa hề động thủ, còn có hai cha con Anh Mục kia.

Mấy người toàn thân cứng đờ, trừng to đôi mắt, đờ đẫn nhìn tất cả chuyện này.

Bùm!

Người cuối cùng bị đánh bay ra, đập vào tường vỡ nát, ngắt xỉu nằm xuống đất.

Những người còn lại đã không ai lên trước nữa.

Tất cả bọn họ đều tụ tập bên cạnh Mãn Thương Thạch, ai nấy đều run lẩy bảy, lo sợ bất an.

Hàng trăm người trên mặt đất đã được người đàn ông này dọn dẹp sạch sẽ.

Người này … thực sự là người sao?

“Nhị… nhị gia? Làm sao đây… Chúng ta phải làm sao đây?” Một đệ tử run rẫy hỏi Mãn Thương Thạch.

“Bình tĩnh đi, đừng hoảng … anh cả sắp trở về rồi, tới lúc đó nhất định sẽ khiến cho tên nhóc này đẹp mặt…” Mãn .

Thương Thạch toát mồ hôi lạnh đầm đìa, bình tĩnh nói.

Nhưng sau khi nói chuyện một hồi, Lâm Dương ở đẳng kia đã bước tới rồi.

“Lên, ngăn cản anh ta!”

Mãn Thương Thạch nghiên răng và gầm gừ.

“Nhị gia, tôi … chúng ta làm sao ngăn cản được…” Người bên cạnh muốn khóc không ra nước mắt.

“Làm sao ngăn cản hả? Đem nắm đấm của các anh ra cản lại! Lên! Nhanh lên!” Mãn Thương Thạch thúc giục nói.

“Cái này…”

“Kẻ nào dám trái lời, vậy thì cút ra khỏi Võ quán Mãn Thị!”

Mãn Thương Thạch tức giận nói.

Mọi người vừa nghe tháy, đành bó tay, chỉ có thể cắm đầu xông lên.

Nhưng kết quả vẫn không ngoài dự đoán.

Lâm Dương ba quyền hai cước đã thu dọn những người này.

Thủ đoạn của anh cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không lưu tình, một khi ra tay, mặc dù không thấy máu, nhưng cũng đủ để chấn động nội thương, đánh nát xương cốt.

Sau khi người cuối cùng của Võ quán Mãn Thị là Mãn Thương Thạch ngã xuống, anh ta cuối cùng cũng hoảng Sợ.

“Mãn Thương Thạch, đã đến lúc thanh toán nợ của anh chưa?”

Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.

“Anh … anh muốn làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là nhị gia của Mãn Thương Hải. Anh có biết Mãn Thương Hải là ai không? Nếu như anh động đến tôi, anh cả của tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anh!” Mãn Thương Thạch liên tục lùi lại phía sau, vẻ mặt đầy khó xử.

Nhưng Lâm Dương lại không hề quan tâm.

Mãn Thương Thạch lo lắng, nhanh chóng nhìn Anh Mục bên cạnh: “Sư đệ, mau… mau giúp tôi …”

“Chuyện này … Mãn Nhị gia, tôi làm sao có thể giúp được anh …” Anh Mục bắt lực và sợ hãi nói.

Ngay cả Mãn Nhị Gia cũng không phải đối thủ của người này, ông ta lấy cái gì ra mà giúp?

Trong lúc nói những chuyện này, Lâm Dương đã đến trước mặt Mãn Thương Thạch.

“Tên khốn!”

Mãn Thương Thạch thấy không còn đường nào để đi, gào thét một tiếng rồi lao về phía Lâm Dương, như thể muốn đánh trận cuối cùng.

Nhưng trong một giây tiếp theo, Lâm Dương đột ngột ra tay, trực tiếp bóp cổ Mãn Thương Thạch, sau đó nhác _ người ông ta lên đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

Bùm!

Các bức tường rung động.

Mãn Thương Thạch khí huyết cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng như thể muốn vỡ nát, khóe miệng đều có máu chảy ra.

“Anh… anh muốn… giết tôi sao?” Mãn Thương Thạch run rẫy và yêu ớt hỏi.

“Không, tôi chỉ là muốn phế bỏ anh.”

Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó giơ một ngón tay lên đập về phía gân mạch của Mãn Thương Thạch.

Nhưng đúng lúc này, cửa bị người bên ngoài đá mở ra, sau đó một đám người bước vào võ quán.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Tiếng hét vang lên.

Mãn Thương Hải đã đến rồi!

Đọc truyện chữ Full