DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 265

Chương 265:

 

Ngay khi lời này rơi xuống, trái tim của tất cả mọi người đều đập loạn nhịp.

 

“Lâm Dương, ý của anh là gì?” Có người trầm giọng hỏi.

 

“Bởi vì cảnh sát đến, tôi mới có thể chứng minh rằng tôi vô tội, không phải sao?” Lâm Dương nói.

 

“Nhân chứng đều đứng ở đây, hơn nữa Lưu Hương đích thân nói anh muốn cưỡng bức cô ấy, chuyện này còn có thể là giả sao?” Hoắc Ngạo lạnh lùng nói.

 

Bây giò tất cả đều bát lợi với Lâm Dương, chỉ cần Tịch Lưu Hương cắn chết không buông tha cho anh, vậy thì Lâm Dương dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.

 

Anh chàng này, hôm nay nhất định sẽ thân bại danh liệt!

 

Đây chính là kết cục của việc chống đối lại tôi!

 

Hoắc Ngạo trong lòng tràn đầy hung hãng.

 

“Nhưng trên người của Tịch Lưu Hương không hề có dấu vân tay của tôi.” Đột nhiên, Lâm Dương trả lời một câu.

 

Khi lời này vừa rơi xuống, sắc mặt của mấy người nhất thời thay đổi.

 

Đúng vậy.

 

Lâm Dương vào phòng thì trực tiếp đi tắm rồi.

 

Từ đầu đến cuối anh đều không hề động đến Tịch Lưu Hương.

 

“Nói tôi đi vào và đè cô ta lên giường muốn cưỡng hiếp.

 

Vậy thì nói thử xem tôi đã chạm vào bộ phận nào? Một lát nữa cảnh sát đến, để bọn họ xem thử trên người có dấu vân tay của tôi hay không.” Lâm Dương thờ ơ nói, sau đó nói với đám người Hoắc Ngạo: “Ai có điện thoại di động thì làm phiền báo công an giúp tôi. Tôi muốn kiện cháu trai của quán chủ Thượng Võ quán vì tội bôi nhọ và phỉ báng tôi! Tôi còn muốn thông báo chuyện này với Hiệp hội Võ Thuật để người của toàn bộ giới võ thuật Trung Quốc xem thử mặt mũi của tên Hoắc Ngạo này! “

 

Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt Hoắc Ngạo ngay lập tức tái nhợt đến cực điểm, người cũng lui về phía sau mấy bước, có chút đứng không vững nữa rồi.

 

Hoắc Kiến Quốc cũng không phải là một kẻ ngốc.

 

Nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình như thế này, ông ta cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.

 

“Hoặc Ngạo, chuyện này rôt cuộc là sao vậy?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Ngạo, lạnh lùng hỏi.

 

“Cái này … cái này…”

 

Hoắc Ngạo mở miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

 

“Không ai gọi cảnh sát sao? Vậy thì tôi sẽ tự mình lên phòng và lấy điện thoại là được rồi.”

 

Lâm Dương thờ ơ nói, liền đi về phía cổng.

 

Cục diện đột nhiên đảo ngược.

 

Hoắc Ngạo rõ ràng đã bỏ qua điểm này!

 

Vào lúc này, Tịch Lưu Hương trên giường đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Lâm Dương.

 

Nhìn dáng vẻ của cô ta, chính là muốn Lâm Dương để vài dấu tay lên người cô ta.

 

Tuy nhiên, ngay sau khi hành động này của cô ta vừa xuất hiện, đã đồng nghĩa với việc cô ta ngầm thừa nhận tuyên bố của Lâm Dương chính là sự thật!

 

Không đánh mà tự khai rồi!

 

Chuyện này từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy!

 

Một cái bẫy của Hoắc Ngạo để khiến cho Lâm Dương thân bại danh liệt!

 

Động tác của Lâm Dương cũng coi là nhanh, ngay lập tức nghiêng người, né qua một bên.

 

Tịch Lưu Hương nhảy bổ lên không trung, ngã xuống đất, hiển nhiên là trông vô cùng nhéch nhác.

 

Tịch Lưu Hương đã thua rôi.

 

Hoắc Ngạo cũng thua rồi!

 

Lúc này e rằng đến cả một kẻ ngốc cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.

 

“Thành cái thể thống gì nữa! Thành cái thể thống gì nữa!”

 

Hoắc Kiến Quốc tức giận đến toàn thân đỏ bừng bừng lên.

 

“Hoắc sư phụ, đây chính là Thượng Võ quán của các ông sao?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

 

“Lâm Dương, yên tâm, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng!

 

Thượng Võ Quán của tôi sẽ cho anh một lời giải thích!”

 

Hoắc Kiến Quốc nghiên răng nói, sau đó hét vào mặt Hoắc.

 

Ngạo và Tịch Lưu Hương: “Hai người, lập tức theo tôi đến tổ đường quỳ xuống! Những người còn lại giải tán đi! “

 

“Vâng, thưa bit”

 

Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương cúi đầu, vẻ mặt bất lực và không cam lòng rời đi.

 

Một trò hề đã kết thúc như vậy.

 

Lâm Dương cảm thấy nhàm chán nên cũng không thèm nói gì nữa, thu dọn quần áo rồi trở về phòng đi ngủ.

 

Hoắc Kiến Quốc vẻ mặt ảm đạm.

 

“Truyền lệnh xuống, chuyện này không được phép truyền ra ngoài, càng không được nói cho quán chủ biết, hiểu không? Không nên vạch áo cho người xem lưng! Ông cụ là người có tính tình cương liệt, nếu biết chuyện này, nói không chừng sẽ chọc một lỗ thủng lớn hơn.”

 

“Vâng, sư phụ.”

Đọc truyện chữ Full