DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 337

Chương 337:

 

Phùng Thạch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ băng giá.

 

“Phó Phường Chủ, làm sao bây giờ?” Giảng viên Đường nghiêng người lo lắng hỏi.

 

“Anh cảm thấy Sĩ Kiệt sẽ thua sao?” Phùng Thạch quay đầu lại liếc nhìn ông ta một cái.

 

Giảng viên Đường toàn thân run rẩy, bây giờ mới bừng tỉnh.

 

Đúng vậy, Sĩ Kiệt làm sao có thể thua được? Đó chỉ là Mặc Tiểu Vũ mà thôi, cho dù cậu ta có lợi hại như thế nào, có thể đối phó với Tiêu Sĩ Kiệt sao? Quả thực là điều viễn vông!

 

Chỉ là … Mặc Tiểu Vũ của hôm nay quá kỳ quái rồi!

 

Đây hoàn toàn không còn là những gì mà sinh viên cấp D có thể phát huy.

 

“Được, tôi đồng ý điều kiện của cậu, nói đi, thi cái gì?” Tiêu Sĩ Kiệt bị lời nói của Lâm Dương làm cho hoàn toàn phát cáu, đồng ý mà không cần suy nghĩ.

 

Anh ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc quyết đấu, sau đó nghiêm khắc tát vào mặt cái tên khốn này, hỏi thử cậu ta có dám kiêu ngạo như vậy nữa không.

 

“Thi cái gì sao? Đương nhiên là tùy anh, anh quyết định đi, cái gì tôi cũng tiếp.”

 

Lâm Dương thản nhiên nói.

 

“Chàt”

 

Hiện trường lại náo động.

 

“Thật là quá kiêu ngạo rồi! Đó chính là Tiêu Sĩ Kiệt!”

 

“Tên nhóc kiêu ngạo! Tên nhóc kiêu ngạo!”

 

“Quả thực vô pháp vô thiên!”

 

“Kỳ Dược Phường của chúng ta xuất hiện một tên kiêu ngạo éch ngồi đáy giếng với tầm mắt cao tới đỉnh như vậy từ khi nào?”

 

“Cậu ta rốt cuộc có biết Tiêu Sĩ Kiệt không? Cậu ta rốt cuộc có hiểu ý nghĩa của mười thiên tài là như thế nào không? Cậu ta có hiểu ba người đứng đầu trong số mười thiên tài là sự tồn tại thậm chí đến một bộ phần giảng viên cũng không thể so sánh được? Một người như cậu ta, lại dám nói năng tuỳ tiện với Tiêu Sĩ Kiệt học trưởng như vậy sao? “

 

“Tôi choáng rồi, còn có tên ngốc như vậy?”

 

Khán giả, sinh viên và giảng viên đều la hét và chửi bới, bị kích động bởi lời nói của Lâm Dương.

 

Nói lời này với người thứ ba trong danh sách thiên tài, cái đầu của Mặc Tiểu Vũ này chắc là hỏng mắt rồi.

 

Minh Vũ không nói lời nào, thay vào đó, bà ta trầm ngâm liếc nhìn Thiên Mạch bên cạnh rồi hỏi: “Cô Thiên Mạch, tôi nhớ rằng bạn học Mặc Tiểu Vũ và gia đình cô có chút quan hệ đúng không?”

 

“Có một chút, nhưng quan hệ không thân thuộc lắm. Yên tâm đi, cô Minh Vũ, chúng tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của Tiêu Vũ, chúng tôi cũng không quản được. Tất cả hậu quả, cậu ấy phải tự mình chịu trách nhiệm!” Thiên Mạch cười nói.

 

“Thật sao?” Minh Vũ có chút kinh ngạc, Thiên Mạch này vẽ ra ranh giới rõ ràng với Mặc Tiểu Vũ như vậy sao?

 

Cô ấy còn nhớ rằng Mặc Tiểu Vũ là do Thiên Mạch giới thiệu … đã bị bỏ rơi tàn nhẫn như vậy sao?

 

Lời nói ngông cuồng của Lâm Dương khiến mọi người tức giận, Tiêu Sĩ Kiệt vốn dĩ muốn từ chối, nhưng cơn tức giận gần như khiến anh ta mắt đi lý trí, anh ta đột nhiên cười lại, gật đầu lia lịa: “Được, được! Được! Mặc Tiểu Vũ! Cậu đã để tôi chọn vậy thì tôi sẽ chọn! Chúng ta thì… “

 

“Thi kim bạc!”

 

Ngay khi Tiêu Sĩ Kiệt còn chưa nói xong, Phùng Thạch ở.

 

bên cạnh đột nhiên nói một câu.

 

Câu này rơi xuống đất, những lời nói đã lên đến cổ họng đó của Tiêu Sĩ Kiệt liền bị nuốt xuống trở lại ….

 

Những người khác lần lượt nhìn Phùng Thạch.

 

“Phó Phường Chủ, chuyện này …” Tiêu Sĩ Kiệt có chút không biết phải làm sao, anh ta định tiếp tục thi giám định thuốc, nhưng lời nói này của Phó Phường Chủ khiến anh ta không biết nên nói gì cho tốt.

 

“Sĩ Kiệt, Mặc Tiểu Vũ này có vấn đề. Vừa rồi cậu ta trả lời một vấn đề nan giải cổ đại về phương diện thẩm định thuốc. Tôi đoán cậu ta có lẽ đã đọc qua một tài liệu y học cổ đại nào đó, kiến thức thẳm định thuốc của cậu ta có lẽ rất cao. Nếu như cậu so tài thẳm định thuốc với cậu ta nhất định sẽ không phải là đối thủ, thi kim bạc! Nghe tôi đi, phương diện kim bạc của cậu thậm chí đến Tử Dạ còn không bằng, so với Huyền Dược cũng lép vết! Thi kim bạc cùng cậu ta đi! Cho dù như thế nào, không được lơ lài”

 

Phùng Thạch nhẹ giọng nói.

 

Những người xung quanh nghe xong đột nhiên bừng tỉnh.

 

Tiêu Sĩ Kiệt cũng bình tĩnh lại.

 

Đúng vậy…rừ thẩm định dược phẩm ra, sở trưởng tốt nhất của bản thân là kim bạc!

 

Còn thuật thẩm định thuốc của Mặc Tiểu Vũ … từ lúc nãy có thể thấy, chắc chắn là phi thường.

 

Đã như vậy, tại sao không chiến đấu với cậu ta bằng kim bạc?

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Sĩ Kiệt đột nhiên quay người lại, quát lớn nói: “Mặc Tiểu Vũ, tôi sẽ thi kim bạc với cậu!”

 

“Ôi Thiên Mạch trên hàng ghế khách mời ở bên này trực tiếp thở dài, tỏ vẻ rất thát vọng.

 

Minh Vũ tháy vậy, hơi thở run lên, và một linh cảm đáng sợ trào dâng trong lòng.

Đọc truyện chữ Full