DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 347

Chương 347:

 

Giống như gặp phải chuyện như vậy, bọn họ cũng sẽ đứng ra trừng trị kẻ đến quấy rối Kỳ Dược Phường!

 

Rõ ràng là mười sinh viên này ai nấy đều cực kỳ nhanh nhẹn, đều có võ công căn bản, trên tay bọn họ còn cầm một lượng lớn kim bạc đã tẩm độc tó, hai trong số bọn họ đã đến trước mặt Lâm Dương và ngăn cản anh.

 

Giảng viên ở bên này có trách nhiệm sắp xếp để cho khán giả rời đi.

 

Rốt cuộc, chuyện tiếp theo đây cũng đã thuộc về chuyện nội bộ của Kỳ Dược Phường rồi, đều không quá thích hợp để bày ra cho người ngoài xem.

 

Một số khán giả thức thời rời đi, nhưng một số vẫn muốn xem kịch, sống chét không muốn đi.

 

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

 

Nhưng Phùng Thạch đã đưa ra quyết định rồi.

 

Mặc Tiểu Vũ này năm lần bảy lượt không cho ông ta mặt mũi, lần này ông ta cũng không định lưu tình nữa.

 

“Mặc Tiểu Vũ, trước mặt là những sinh viên tinh thông độc dược nhất trong Kỳ Dược Phường của tôi. Độc thuật độc kim của bọn họ thành thục không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống đất cho tôi, đầu hàng xin tha thứ! Bằng không! Tôi sẽ để bọn họ phế bỏ cậu!” Phùng Thạch lạnh lùng quát.

 

“Phùng Thạch, chỉ dựa vào những con cá thối cóc nát này cũng muốn ngăn cản tôi sao? Có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi không? Cá nhân tôi đề nghị, là ra tay một cách tốt nhất, hoặc là mời Phường Chủ của các ông ra đây, có lẽ còn có thể cản được một chút!”

 

Lâm Dương quay đầu lại, ánh mắt trên mặt nạ cực kỳ lạnh lùng.

 

“Đồ khốn kiếp!! Mặc Tiểu Vũ quá điên rồi!” Giảng viên Chu cũng không thể kìm nén được nữa, thất bại của Tiêu Sĩ Kiệt đã khiến ông ta vô cùng hận Mặc Tiểu Vũ. rồi, bây giờ ông ta còn có thể để cho Mặc Tiểu Vũ sống yên sao?

 

“Lên! Lên cho tôi! Tôi muốn tên nhóc này khóc chảy nước mắt, lên cho tôi!” Giảng viên Chu rồng lên.

 

“Lên!”

 

Những đệ tử hệ độc kia cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, đều vung kim độc trong tay về phía Lâm Dương.

 

Kim độc màu xanh đậm như một viên đạn bay về phía Lâm Dương.

 

Kim bạc lạnh lùng âm u cọ xát vào không khí và phát ra âm thanh “loạt xoạt”.

 

Nhưng mà, ngay lúc kim bạc sắp đâm trúng vào Lâm Dương, Lâm Dương đột nhiên một tay nhắc lên, nhịp bước vặn vẹo, vung lòng bàn tay lên không trung.

 

“Cái gì?”

 

Các sinh viên hệ độc xung quanh đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

 

Lại nhìn thấy những kim bạc kia không có cái nào đâm trúng Lâm Dương, chúng… Lúc này, đã bị Lâm Dương nắm trong lòng bàn tay.

 

“Điều này là không thể nào…”

 

“Cậu ta … cậu ta lại nắm giữ những cây kim bạc đó bằng tay không sao?”

 

“Là giả đúng không?”

 

Các sinh viên xung quanh cũng náo loạn.

 

“Đáng ghét!”

 

Những sinh viên hệ độc kia nghiền răng nghiền lợi, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, còn muốn ra tay, nhưng mà giây tiếp theo, Lâm Dương đã vung tay lên.

 

“Trả lại cho các anh!”

 

Vút vù vù….

 

Tắt cả những cây kim bạc bay ra, đâm thẳng vào các sinh viên.

 

Lâm Dương vung kim, tốc độ cực nhanh và sức mạnh kinh người, những sinh viên này còn chưa kịp né tránh thì đã bị những cây kim bạc đâm trúng cơ thể, lần lượt ngã xuống đất.

 

“Đánh!”

 

Những người còn lại trực tiếp lao tới, quyền cước cùng lên.

 

Nhưng cũng vô dụng, nắm đấm của Lâm Dương càng cứng rắn, càng độc đoán, càng kiêu ngạo, một quyền một cước đá văng những người này lên không trung.

 

Một lúc sau, những sinh viên hệ độc này ngã xuống đắt.

 

“Đi cứu người!!”

 

Phùng Thạch sắc mặt căng thẳng, lập tức hét lên.

 

Những người xung quanh đã sợ hãi trước cảnh tượng này.

 

“Người này… thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”

 

“Cậu ta lợi hại như vậy từ khi nào? Làm sao có thể một mình đối phó với nhiều tiền bối trong hệ độc như vậy?”

Đọc truyện chữ Full