DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 361

Chương 361:

 

“Hàng nhái?” Trương Tinh Vũ vẻ mặt khó hiểu: “Sẽ không bị người ta nhìn thấu chứ?

 

“Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không đâu. Anh đã chọn nó rắt lâu rồi. Cái này có độ mô phỏng tuyệt đối cao.”

 

“Nhưng mà… em vẫn lo lắng … Nếu như có ai đó nhận ra nó là hàng nhái, vậy thì chúng ta không phải sẽ rất mắt mặt sao?”

 

“Bà xã, không còn thời gian nữa, chúng ta lúc này chỉ có thể làm như vậy thôi!”

 

“Vậy…vậy được!”

 

Trương Tinh Vũ thở dài nói với Lâm Dương người đang đầu óc mờ mịt: “Tiểu Dương, đi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

 

Từ khi Lâm Dương vào ở rễ nhà họ Tô, Trương Tinh Vũ chưa bao giờ chủ động đưa anh đi đâu ăn cơm, trong mắt Trương Tinh Vũ, Lâm Dương chính là thứ khiến người ta xấu hổ, mang một thứ vô dụng như vậy đi thì làm sao còn mặt mũi? Trương Tỉnh Vũ có lòng tự tôn mạnh mẽ, càng không nhìn Lâm Dương thuận mắt.

 

Nhưng lần này, Trương Tinh Vũ không những muốn đưa Lâm Dương đi ăn tối, mà còn đặc biệt chọn một bộ đồ vest cho anh…

 

Mặc dù không phải là hàng chính hãng gì.

 

Chuyện này là sao vậy? Mặt trời mọc ở hướng tây sao?

 

Sau khi rời khỏi căn nhà cho thuê, lại nhìn thấy một chiếc xe BMW 5 Series đậu dưới lầu đã được rửa sạch sẽ bóng loáng, Tô Quảng trực tiếp ném chìa khóa xe cho Lâm Dương.

 

“Tiểu Dương, con lái đi, chúng ta đến nhà hàng Khải Hào!”

 

Tô Quảng nói.

 

“Bố, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Ăn bữa cơm có cần phải phô trương như vậy không?” Lâm Dương bối rồi hỏi.

 

Đó là bởi vì anh mới phát hiện ra Tô Quảng thay bộ vest đó của ông ấy, còn Trương Tinh Vũ cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, mang theo gần như toàn bộ trang sức được mua khi kết hôn.

 

“Lên xe đi rồi bố nói cho con biết! Thời gian đã quá trễ rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Tô Quảng nói.

 

Lâm Dương gật đâu liên ngôi xuông.

 

Khi xe hơi lái đến nhà hàng Khải Hào, Lâm Dương cũng đã hiểu ra tường tận tất cả những chuyện này.

 

Hóa ra Trương Tỉnh Vũ đã dành nhiều thời gian để trang điểm cho Lâm Dương như vậy là bởi vì một số bạn học cũ của Trương Tinh Vũ đã đến Giang Thành và mời gia đình họ đến nhà hàng Khải Hào ăn cơm.

 

Mối quan hệ giữa những người bạn học cũ này và Trương Tinh Vũ khá tốt, bọn họ đã không gặp nhau khoảng bốn năm năm rồi, lần này ngồi xuống định ôn lại chuyện cũ.

 

Bạn học ôn lại chuyện cũ chẳng phải chỉ là một chút chuyện lộn xộn đó sao, hoặc là để khoe khoang bản thân đã sống tốt như thế nào trong những năm qua, hoặc là thêm duyên phận kiếp trước, cuộc gặp gỡ thẳng thắn thành khẩn trong nhà hàng và khách sạn, ít liên hệ tình cảm.

 

Còn lần này khi các bạn cùng lớp của Trương Tinh Vũ gặp nhau, chắc chắn là có thành kiến với người cũ.

 

Cùng với danh tiếng của Lâm Dương được gả vào ở rễ ở Giang Thành, Trương Tinh Vũ biết bản thân nhất định sẽ bị người ta trêu chọc, cho nên bà ta định để Lâm Dương trang điểm một chút, lấy thân phận một nhân sĩ thành công để chặn miệng mấy người này.

 

“Dù sao, Tiểu Nhan hiện tại đã thành lập một công ty rồi, cũng coi là có tiếng có tăm. Tới lúc đó cậu chỉ cần nói rằng cậu cũng đang đóng góp cho công ty này. Đừng làm nhà chúng ta mắt mặt, hiểu không?” Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.

 

“Vâng!” Lâm Dương bắt lực nói.

 

“Tiểu Dương, con cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, ăn một bữa cơm, ăn xong chúng ta sẽ rời đi ngay.” Tô Quảng cười nói.

 

“Bữa tiệc bình thường sao? Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi! Anh không biết, những người đó đều mang theo con trai con gái của họ tới, lần này rõ ràng là tới cho em xem! Hừ, Trương Tinh Vũ em sẽ để cho bọn họ thành công sao?” Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.

 

Lâm Dương không nói gì.

 

Anh chỉ biết là như vậy.

 

Bản thân tới cuối cùng vẫn trở thành công cụ tranh giành thể diện của Trương Tỉnh Vũ…

 

Bỏ đi, cứ đi cùng Trương Tinh Vũ một chuyến đi, vừa hay anh cũng chưa ăn cơm, đồ ăn ở nhà hàng Khải Hào nghe nói cũng khá ngon, đi ăn thử cũng được.

 

Ngay sau đó, chiếc xe BMW đã lái đến cổng của nhà hàng Khải Hào.

 

“Tiên sinh, anh không thể đậu xe ở đây. Bãi đậu xe ở bên phải.” Người phục vụ ở cửa vội vàng chạy ra, nói với Lâm Dương người đang chuẩn bị dừng xe ở cửa.

 

“Được, cảm ơn anh.”

 

Lâm Dương mỉm cười, xoay tay lái, rẽ phải.

 

Đã đến giờ ăn rồi, cho nên dù bãi đậu xe có lớn đến mấy cũng không còn lại mấy chỗ để đỗ xe.

 

Lâm Dương liếc mắt một cái, đang chuẩn bị đậu vào.

 

Nhưng chính vào lúc này …

 

Cót két Một tiếng phanh đột ngột vang lên, sau đó liền nhìn thấy một chiếc Porsche Cayenne đột ngột băng qua trước chỗ đỗ và làm kẹt nửa chừng phía trước.

 

Lâm Dương sửng sót.

 

Chiếc xe này lấn chiếm như vậy, anh dường như không thể lọt vào được.

 

“Hả? Người này làm sao vậy?” Trương Tinh Vũ khó chịu: “Làm sao có thể đậu xe như vậy?”

Đọc truyện chữ Full