DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 402

Chương 402:

 

Người nhà họ Lâm đều đầu óc mù mịt.

 

Lâm Vũ Hào cũng âm thầm nhíu mày, hiển nhiên không biết lời nói của Lâm Dương có ý gì.

 

“Lâm thần y, trổ tai lanh miệng lanh mồm nhất thời cũng không có ý nghĩa gì. Tôi biết anh rất không phục, nhưng tôi có một lời khuyên, hy vọng anh có thể nghe lọt tai. Chút thực lực này của anh hoàn toàn không là gì cả trước mặt nhà họ Lâm của tôi. Nếu như anh vẫn muốn duy trì tình trạng hiện nay, cách tốt nhất giữ thái độ trung lập. Nếu như anh vẫn còn chấp mê bát ngộ, muốn chống đối nhà họ Lâm của tôi, vậy thì hãy suy nghĩ kỹ hơn về kết cục sẽ như thế nào. Nhà họ Lâm của tôi không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của nhà họ Lâm đều chết sạch hết rồi! “Nói xong, Lâm Vũ Hào bước ra khỏi cửa.

 

Nhưng ngay lúc anh ta đi ra khỏi cửa, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

 

“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đến lúc đó, anh sẽ biết câu nói này của tôi có ý gì…”

 

Nhịp bước của Lâm Vũ Hào hơi trì trệ, lông mày cũng cau lại, nhưng một lúc sau lại cười nhẹ một tiếng.

 

“Ngu ngốc!”

 

Anh ta thờ ơ nói, lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.

 

Sau khi lên xe, Lâm Tung mới thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước khoáng, lại rút ra mắt tờ khăn giấy, lau mồ hôi trên trán.

 

“Anh Hào, sao anh lại ở Giang Thành?” Lâm Tung cẩn thận dè dặt hỏi.

 

“Chúng tôi không rời khỏi Giang Thành. Tôi vốn dĩ là muốn trở về gia tộc, nhưng gia tộc nói muốn tôi ở lại đây phối hợp với cậu, cho nên tôi hơi giấu diễm một chút, chủ yếu là để tránh tai mắt của Lâm thần y.” Lâm Vũ Hào nói.

 

“Cũng may, cũng may, lần này néu như không có Anh Hào ra tay, e rằng em đã chét ở đây rồi.” Lâm Tung vỗ vỗ ngực, trong lòng kinh hãi nói.

 

“Ha, thật không ngờ Lâm Tung cậu cũng là một người xương cốt cứng rắn, nếu như cậu trả lại đơn thuốc cho Lâm thần y, e rằng hôm nay cậu cũng đã không sống tiếp được rồi.” Lâm Vũ Hào nheo mắt lại nói.

 

Lâm Tung vừa nghe thấy, toàn thân đột nhiên run rẩy, mỉm cười ngượng nghịu.

 

Thật ra không phải là xương cốt của anh ta cứng rắn mà là anh ta không tin Lâm Dương dám xé nát da mặt với nhà họ Lâm.

 

Tuy nhiên, từ thái độ mà Lâm Dương thể hiện ra trước đó, dường như anh ta đã sai rồi… Nếu như không phải là Lâm Vũ Hào đến kịp lúc, có lẽ anh ta đã thực sự xong rồi…

 

“Anh Hào, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Người bên cạnh cần thận hỏi.

 

“Lâm Tung, đưa tôi xem thử đơn thuốc của cậu.” Lâm Vũ Hào hỏi.

 

“Anh Hào, đơn thuốc em đã vứt đi rồi, nhưng em đã nhớ nội dung của đơn thuốc, bây giờ em sẽ viết ra.”

 

“Được rồi, đưa giấy và bút cho cậu ấy.”

 

Người bên cạnh lấy giấy bút từ trên xe ra, đưa cho Lâm Tung.

 

Lâm Tung lập tức viết ra.

 

Lâm Vũ Hào giật lấy đơn thuốc, nhìn kỹ một hồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

“Đây … đây chính là đơn thuốc do Lâm thần y tạo ra sao?”

 

“Đúng, một cái là thật, cái kia là giả! Cái giả kia là đã làm xáo trộn thứ tự.”

 

“Vậy sao?” Lâm Vũ Hào vô cùng cảm khái, đặt đơn thuốc xuống, trong mắt hiện lên vẻ không thể nào tin được: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp Lâm thần y này rồi. Thật không ngờ người này lại có thể làm ra được đơn thuốc phi phàm như vậy! Thực sự không thể coi thường.”

 

“Nhưng so với nhà họ Lâm của chúng ta, chỉ là kiến càng lay cổ thụ, châu chấu đá xe mà thôi!” Người bên cạnh hừ nói.

 

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, phải nhanh chóng gửi đơn thuốc này đến cho gia tộc, để gia tộc nhanh chóng chế tạo thuốc dựa theo đơn thuốc này, tăng tốc sản xuất. Bắt buộc phải giành thị trường thuốc mới trước tập đoàn Dương Hoa!” Lâm Tung bật cười nói.

 

“Đúng vậy, bây giò chính là lúc chiến đấu!”

 

Lâm Vũ Hào gật đầu và xem lại đơn thuốc.

 

Nhưng một lúc sau, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nhìn chằm chằm vào đơn thuốc một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Tung.

 

“Anh Hào, có chuyện gì vậy?” Lâm Tung không khỏi run lên.

 

“Cậu có phải đã quên cái gì không?” Lâm Vũ Hào lạnh lùng nói.

 

“Quên cái gì? Không có…”

 

“Còn giả bộ ỏm tỏi, đơn thuốc này của cậu sao lại không có thuốc dẫn?” Lâm Vũ Hào trầm giọng nói.

 

Thuốc dẫn sao?

 

Lâm Tung toàn thân run rẩy, người đột nhiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào đơn thuốc một hồi.

 

Quả thực!

 

Đon thuốc này …hoàn toàn không có thuốc dẫn!

 

Nếu như không có thuốc dẫn, thuốc đằng sau này còn có tác dụng gì?

 

“Tại sao … sao lại có thể như vậy? Không đúng, chắc hẳn phải có thuốc dẫn mới đúng… sao có thể xảy ra chuyện này?” Lâm Tung vừa nhìn vừa lầm bẩm nói.

 

Nhưng lời còn chưa dứt, một nắm đắm bên cạnh đã đập hung hãng vào gò má của anh ta.

Đọc truyện chữ Full