DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 481

Chương 481:

 

Cho đến lúc này, một phụ nữ cao quý bước đến.

 

“Trang Hiền, có chuyện gì vậy? Các cháu đang làm cái gì vậy?”

 

“Thím?” Ứng Trang Hiền hơi sửng sốt một chút: “Sao thím lại ở đây?

 

“Thím vừa mới đưa Phá Lãng đi dạo một vòng quanh biệt thự. Cậu ấy bây giờ đã về nghỉ ngơi rồi. Thím không có việc gì làm nên đã đi dạo lần thứ hai. Các cháu đang làm gì vậy? Những người này là ai2”, Người phụ nữ bối rồi hỏi.

 

“Thím à, thím đến thật đúng lúc. Vị này tên là Long Thủ.

 

Thím có lẽ đã từng nghe nói rồi. Còn về vị kia… chính là kẻ thù mà thím đang nghĩ tới, Lâm thần y!” Ứng Trang Hiền mỉm cười nói.

 

Ngay khi những lời này rơi xuống, hơi thở của người phụ nữ thắt lại, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt chuyển động nhanh chóng khóa chặt trên người Lâm Dương.

 

“Anh…chính là Lâm thần y?” Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.

 

Một câu nói đơn giản không biết chứa đựng bao nhiêu oán hận.

 

Lâm Dương không nói gì.

 

Long Thủ vội vàng cười nói: “Vị này chính là mẹ của cậu Ứng Phá Lãng sao? Chào bà. Chúng tôi chuyến này đến đây là muốn thảo luận một chút với nhà họ Ứng về phương án giải quyết ván đề này. Chúng tôi hy vọng rằng chuyện này có thể được giải quyết bằng biện pháp hòa bình. Không biết chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

 

“Nói chuyện sao? Được rồi, các ông muốn nói chuyện, tôi cho các ông cơ hội này!” Người phụ nữ cũng không kích động mà trực tiếp xua tay: “Trang Hiền, để bọn họ vào đi, đi thông báo cho máy vị kia, để bọn họ ra chiêu đãi khách quý! “

 

“Thím …” Ứng Trang Hiền sững sờ.

 

“Nếu như chỉ cần giết bọn họ ở đây vậy thì quá rẻ cho bọn họ rồi, cho bọn họ vào đi! Vào biệt thự, cái gì cũng làm được!” Người phụ nữ chế nhạo nói, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.

 

Ứng Trang Hiền cân nhắc một chút, xua tay: “Di chuyển xe, để cho bọn họ vào!”

 

“Vâng, cậu chủ!”

 

Sự xuất hiện của Lâm thần y có thể nói là đã khiến nhà họ Ứng không kịp phòng bị.

 

Nhưng nhà họ Ứng cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.

 

Càng huống hò… Vị Lâm thần y này chỉ mang theo một Long Thủ.

 

Đây là thành phố Huyền Bình!

 

Đây là biệt thự Ứng Long!

 

Nhà họ Ứng lớn như vậy, có thể sợ một Lâm thần y sao?

 

Ngay sau đó, một số thành viên chủ chốt của nhà họ Ứng đã tập trung ở đại sảnh.

 

Trái phải đều có người ngồi, nam nữ già trẻ lớn bé đều có.

 

Ứng Phá Lãng cũng đến rồi, anh ta mặc quần áo bình thường, đứng phía sau một người đàn ông trung niên.

 

Người đàn ông trung niên mặt mày nặng trĩu, để râu ria xồm xoàm, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, vốn là muốn uống trà nhưng nhìn thấy Lâm Dương và Long Thủ bước vào, liền tức giận đập mạnh chén trà trên bàn, hừ lạnh một tiếng, không nhìn Lâm Dương thêm nữa.

 

Người này tên là Ứng Hùng, chính là bố ruột của Ứng Phá Lãng.

 

Mẹ ruột của anh ta là Chu Đình, cũng chính là người phụ nữ đã đưa Lâm Dương vào, ngồi bên cạnh Ứng Hùng.

 

Còn phía trên đại sảnh, còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

 

Từ khuôn mặt có thể thấy, tuổi tác của người này có lẽ là lớn tuổi hơn Ứng Hùng một chút.

 

Lâm Dương nhìn kỹ ông ta một chút, lúc này, ông ta cũng giống như mọi người đều nhìn vào Lâm Dương.

 

Long Thủ biết được tính khí của Lâm Dương, liền bước lên trước, hơi cúi người mỉm cười nói: “Long Thủ của Huyền Y Phái và sư phụ của tôi tuỳ tiện làm phiền, vẫn xin rộng lòng tha thứ, đã được gặp Ứng gia chủ ở đây.”

 

“Long Thủ tiên sinh khách sáo rồi, tôi không phải là gia chủ!” Người bên trên nhẹ giọng nói.

 

“Không phải Gia chủ?” Long Thủ hơi giật mình.

 

Rõ ràng, ông ta đối với nhà họ Ứng mặc dù có biết một chút, nhưng cũng không sâu.

 

*Gia chủ mỗi ngày lo liệu trăm việc, chút chuyện nhỏ này.

 

chưa thể kinh động được gia chủ, nên để Ứng Bình Trúc tôi xử lý đi.” Người đàn ông trung niên nói.

 

Chuyện nhỏ?

 

Thật là vô lễ.

 

Long Thủ âm thầm cau mày.

 

Lâm Dương dù sao cũng là lãnh đạo của Huyền Y Phí và tập đoàn Dương Hoa, thân phận địa vị đặt ở đây, người nhà họ Ứng của ông ta đến cả gia chủ cũng không ra mặt, tuỳ tiện gọi một người đến gặp Lâm Dương, chuyện này không phái quá qua loa rồi sao?

 

Nhưng bây giờ ông ta dám nồi giận nhưng không dám nói.

 

*Vị này chính là Lâm thần y sao?” Ứng Bình Trúc khẽ liếc nhìn Lâm Dương nói.

Đọc truyện chữ Full