DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 566

Chương 566:

 

“Gọi cảnh sát đi!”

 

“Gọi cảnh sát? Hừ, không gấp, tôi muốn xem thử là ai dám tới Học viện Huyền Y Phái của chúng ta gây chuyện!”

 

Những người trong văn phòng phẫn nộ nói.

 

Long Thủ, Tần Bách Tùng và những người khác ý thức được điều gì đó.

 

“Trước tiên đi ra ngoài xem thử.” Tần Bách Tùng trầm giọng nói.

 

Mọi người ầm ầm đi ra khỏi văn phòng.

 

Lúc này, ở thao trường lúc này sớm đã trở nên lộn xộn.

 

Một nhóm người tụ tập ở lối đi của thao trường, giống như đang tranh chấp về cái gì đó, còn có rất nhiều tiếng la hét và mắng chửi truyền đến.

 

Những bệnh nhân đến đây trị bệnh đều sợ hãi tránh xa.

 

“Tránh ra hết, Tần sư phụ đến rồi!”

 

Không biết là ai đã hét lên một câu.

 

Đám đông lập tức tách ra, mọi người đều nhìn về phía Tần Bách Tùng và những người khác đang đi về phía này.

 

“Tần sư phụ!”

 

“Tốt quá rồi, Tần lão tiên sinh đến rồi!”

 

Một số thanh niên phắn khích vô cùng, liên tục bước tới trước.

 

Tần Bách Tùng gật gật đầu, cùng Long Thủ đi vào trong đám người, lại nhìn thấy trong đám người có mấy nam nữ mặc áo quần màu trắng, những người này ai nấy đều vênh váo tự đắc, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

 

Còn người dẫn đầu của bọn họ, thì ra là Hạ An người đã đến gửi thư khiêu chiến trước đó.

 

“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phương đến gây sự?” Có người nhận ra Hạ An, lập tức hét lên thất thanh.

 

“Gây chuyện?” Hạ An nhíu mày, lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: “Câu này của anh dùng không đúng rồi? Chúng tôi không đến đây để gây sự, mà là đến để đòi lại công đạo!”

 

“Công đạo? Hừ, công đạo gì vậy? Huyền Y Phái của chúng tôi không có ân oán gì với Kỳ Dược Phường của các anh, các anh chạy tới đây để đòi công đạo? Anh có phải đã đến nhằm chỗ rồi không?” Một người của Huyền Y Phái lạnh lùng nói.

 

“Tôi không muốn nói chuyện với mấy nhân vật nhỏ, Tần Lão tiên sinh, Long Thủ tiên sinh, các ông có lẽ đã rõ rồi, xem ra… Huyền Y Phái của các ông, lỡ hẹn rồi!” Hạ An thờ ơ nhìn mấy người nói.

 

Vẻ mặt của Tân Bách Tùng và Long Thủ đột nhiên trở nên khó coi.

 

“Phường chủ của chúng tôi đã đợi Lâm thần y ba tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng không thấy Lâm thần y lộ mặt, thế nào? Tần tiên sinh, Long tiên sinh, tại sao Lâm thần y không đến? Chẳng lẽ là sợ rồi sao?” Hạ An cười nói.

 

Anh ta bắt giờ đã không còn kính cẩn như trước đó, chỉ còn lại sự kiêu ngạo vô tận.

 

Bởi vì trong lòng của tất cả mọi người ở Kỳ Dược Phường, Lâm Dương không tới … càng đồng nghĩa với việc anh đang sợ hãi Kỳ Dược Phường.

 

Một người sợ hãi Kỳ Dược Phường, tại sao bọn họ phải tôn trọng?

 

Tần Bách Tùng trong lòng thở dài, cũng biết người của Kỳ Dược Phường sẽ tới cửa, nhưng mà ông ây không ngờ rằng Kỳ Dược Phương lại hung hỗ doạ người như vậy.

 

“Anh Hạ, chuyện này tôi cần giải thích với anh một chút.

 

Lần này không phải là sư phụ cố ý lỡ hẹn, mà là anh ấy thật sự có việc gấp. Đến không kịp với hẹn ước. Tôi thay mặt sư phụ xin lỗi anh.”

 

“Đừng nói nhảm nữa!” Hạ An trầm giọng nói: “Không cần biết Lâm thần y có lý do gì, anh ta lỡ hẹn chính là lỡ hẹn.

 

Theo quy định, anh ta không thể đến kịp thời đồng nghĩa với bỏ phiếu trắng. Anh ta thua rồi, cho nên chúng tôi tính theo lời hứa ban đầu của chúng ta. Huyền Y Phái của các ông phải trả cho Kỳ Dược Phường của tôi một đoá “Hà Linh Hoa”! Tân lão tiên sinh, khi nào thì các ông sẽ giao “Hà Linh Hoa” này cho chúng tôi? “

 

“Cái này …” Tần Bách Lâm cứng họng.

 

“Thế nào? Chắc không phải các ông định nuốt lời chứ?”

 

Hạ An cười nhạt một tiếng: “Chuyện này, chúng tôi đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong giới y học trong nước và nhiều tiền bối đức cao vọng trọng đến làm chứng. Lúc đó bọn họ đều đích thân có mặt ở đó. Nếu như các ông không đưa ‘Hà Linh Hoa, tôi nghĩ giới Trung Y trong nước.

 

e rằng sẽ không có chỗ đứng của Huyền Y Phái các ông! “

 

Ngay khi những lời này rơi xuống, vẻ mặt của mọi người nhất thời thay đổi.

 

“Anh Hạ, thật sự không còn chỗ để thương lượng sao?”

 

Tần Bách Tùng vội vàng nói.

 

“Ba ngày!”

 

Hạ An bình tĩnh nói: “Trong vòng ba ngày, không thấy được Hà Linh Hoa, Huyền Y Phái các ông… tự mình làm đi!”

Đọc truyện chữ Full