DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 59

Chương 59, Kiện tôi có hành động khiếm nhã sao

Vẫn chưa làm được thủ tục ly hôn, thế nhưng đã 6 năm rồi, vợ chồng bình thường ly thân 6 năm, quan hệ hôn nhân cũng sẽ tự động bị hủy bỏ chứ nhỉ?

Lâm Tân Ngôn cố gắng điềm tĩnh, “Vợ chồng ly thân 2 năm, là đã có thể tự động hủy bỏ quan hệ hôn nhân–”

“Giáo viên nào dạy cô môn pháp luật vậy?” Tông Cảnh Hạo chế giễu.

6 năm trước, người phụ nữ này giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, biến mất không chút dấu vết.

Trong cuộc sống, anh đã quen với việc trong nhà có thêm một người, thế nhưng từ sau khi cô rời khỏi, biệt thự lại trở nên lạnh lẽo ảm đạm, không còn hơi người, không còn cảm giác của gia đình, trái tim anh cũng trở nên trống rỗng theo.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh rất nực cười.

“Anh sắp đính hôn rồi, chúng ta vẫn có quan hệ hôn nhân? Có lợi ích gì cho anh, không biết đó là tội trùng hôn sao?”

Tông Cảnh Hạo không hề tức giận, chỉ nhìn cô nói một cách bình thản.

Mồm miệng cô vẫn lanh lợi như ngày xưa.

Lâm Tân Ngôn bị ánh nhìn làm cho căng thẳng, trái tim giống như bị một hòn đá nặng vô hình đè nén, đôi tay không ngừng run rẩy, “Tôi còn phải làm việc.”

Nói xong cô liền định trốn thoát khỏi không gian chật hẹp này.

Tông Cảnh Hạo kéo cánh tay cô lại, ra sức lôi lại, thân hình Lâm Tân Ngôn bỗng ngửa về phía sau, cánh tay dài của anh vừa giơ ra đã vòng lên eo cô, dùng lực kéo lại, cơ thể cô hòa hợp với anh không có một chút kẽ hở nào, cách một lớp vải, cô cũng có thể cảm nhận được sức nóng trên thân hình anh, nhịp tim đập mạnh mẽ,

Lâm Tân Nhã lườm anh, cơ thể cứng đờ ra, không dám cử động linh tinh, nghiêm giọng nói, “Anh buông tôi ra, cẩn thận tôi kiện anh!”

Ngón tay Tông Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay cô, di chuyển tay của cô lên trang phục của mình, đôi mắt anh khẽ nheo lại, lấp lánh, giọng nói khàn khàn trầm lắng, “Kiện tôi cái gì?”

Không đợi Lâm Tân Ngôn trả lời, anh tiếp tục nói, “Kiện tôi có hành động khiếm nhã sao?”

“……”

Lâm Tân Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể anh liền áp sát tới, ghì phía sau gáy cô, hôn lên môi cô.

Một mùi hương quen thuộc của ngày xưa.

Khiến anh say đắm, không thể thoát ra được.

Hơi thở Lâm Tân Ngôn ngừng lại, trong chớp mắt, từ cổ cho đến hai má cô, đều đỏ ửng lên, giống như bị lửa đốt, cực kỳ nóng bỏng, cô cảm nhận được trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, dằn lòng lại, há miệng cắn chặt lấy bờ môi đang làm loạn trên môi cô.

Tông Cảnh Hạo đau đớn, nên nhẹ nhàng hơn một chút, Lâm Tân Ngôn chớp được thời cơ, một tay đẩy anh ra.

Sau đó quay người chạy đi mất.

Tông Cảnh Hạo bị đẩy lui về phía sau một bước, nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy, anh giơ tay lau khóe miệng, trên mu bàn tay đều là máu đỏ tươi.

Người phụ nữ này cắn anh, ngày trước cô không hề như vậy.

Đầu lưỡi anh lướt qua răng, khoang miệng vẫn còn sót lại hương vị của cô, cuốn theo vị tanh của những giọt máu ấy, nuốt xuống.

“A Hạo.” Hà Thụy Lâm run rẩy đứng ở cửa cầu thang.

Nhìn bộ dạng của cô ta chắc là đã nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Tông Cảnh Hạo ngước mắt, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của cô ta, môi nhếch lên, “Hủy bỏ lễ đính hôn, tôi sẽ không lấy cô.”

Hà Thụy Lâm hoảng hốt, lao đến nắm lấy cổ tay anh, “A Hạo, đây là chuyện mà hai gia đình đã quyết định, hơn nữa đây cũng là ý của bố anh–”

Tông Cảnh Hạo không hề khách khí vung tay cô ta ra, chắc là Tông Cảnh Hạo đã ra sức quá mạnh, Hà Thụy Lâm bị cái vung tay làm cho lảo đảo, lùi về phía sau mấy bước liền, nếu không phải là phía sau có tường, cô ta chắc chắn sẽ ngã.

“Về phía bố tôi, tôi sẽ tự giải quyết.” Tông Cảnh Hạo không có ý muốn đỡ cô ta dậy, cất bước rời khỏi.

Hà Thụy Lâm một tay ôm lấy chân Tông Cảnh Hạo, khóc lóc, “A Hạo, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, tại sao vẫn không thể tha thứ cho em……”

Đôi mắt Tông Cảnh Hạo nheo lại, lạnh lùng nghiêm nghị, tuyệt tình, “Lúc cô lừa tôi, thì nên nghĩ tới hậu quả.”

6 năm trước cô ta nói cô ta đã phá thai, anh tưởng thật, cho dù là không có tình yêu, anh cũng phải chịu trách nhiệm với cô ta.

Thế nhưng cô ta lại lừa anh.

Cô ta không hề mang thai.

Đây cũng là lý do tại sao 6 năm trước anh không lấy cô ta.

Lần này chẳng qua cũng là bởi vì, quan hệ thông gia giữa hai dòng họ.

Ông Tông đã hạ lệnh cho anh.

Không có Lâm Tân Ngôn, anh bằng lòng nghe theo mệnh lệnh này, thế nhưng bây giờ không được!

“A Hạo, em sai rồi, em sai rồi, tha thứ cho em lần này không được sao?” Hà Thụy Lâm không màng đến hình tượng, không quan tâm đến sự tôn nghiêm, chỉ muốn níu kéo người đàn ông cô ta luôn nghĩ mọi cách để giành được và yêu thương đến tận xương tủy này.

“Cô muốn gì tôi đều có thể cho cô, ngoại trừ hôn nhân ra.” Anh cúi người buông tay Hà Thụy Lâm ra, “Cô là cô chủ nhà họ Hà, đàn ông trên đời này nhiều vô kể, hà tất phải tự sỉ nhục mình.”

“A Hạo–cầu xin anh–”

Không quan tâm Hà Thụy Lâm cầu xin thế nào, Tông Cảnh Hạo đều không mềm lòng, dứt khoát bước đi.

Anh bước ra khỏi LEO, vừa mở cửa xe vừa gọi một cuộc điện thoại cho Quan Kình, bảo cậu ta điều tra nơi ở của Lâm Tân Ngôn.

Quan Kình nhất thời vẫn chưa phản ứng được lại, cái tên đã biến mất từ rất lâu này, sao có thể đột nhiên xuất hiện.

“Tổng giám đốc Tông, không, không phải anh sắp đính hôn rồi sao, sao lại nhớ lại rồi muốn điều tra về nơi ở của cô ấy, cô ấy đã biến mất lâu như vậy, đều không điều tra được chút tin tức nào, tôi phải đi đâu mới điều tra được nơi ở của cô ấy đây?”

“Quan Kình.” Giọng nói Tông Cảnh Hạo nhã nhặn, như thể làn gió mùa xuân, thế nhưng Quan Kình biết làn gió này, có thể biến thành cơn gió lốc bất kỳ lúc nào, cuốn văng anh ta đi mất.

“Thủ đô nước A.” Nói xong anh ngắt máy, trước đây anh cũng đã từng nghĩ rằng Lâm Tân Ngôn ở nước A, nên đã đặc biệt điều tra nơi ở trước đây của cô, nhưng không hề tìm được tung tích của cô.

Cho dù là dấu vết cô rời khỏi từ trong nước, cũng đã bị người khác cố tình tiêu hủy.

Cô nói cô không hề trốn tránh?

Vậy thì, những chuyện đó là ai làm, tại sao lại làm như vậy?

Trái tim anh đều đã bị chiếm giữ bởi sự xuất hiện đột ngột của Lâm Tân Ngôn, hoàn toàn không để ý tới ghế sau có người.

Lâm Hi Thần nhìn thấy Lâm Tân Ngôn bị người đàn ông này bắt nạt, vô cùng tức giận, thế nhưng cậu không đánh nổi, rất hiển nhiên, người đàn ông này rất mạnh.

Cậu bé không có sức mạnh, thế nhưng có đầu óc.

Cho nên nhân lúc Tông Cảnh Hạo gọi điện, đã chui vào trong xe..

Cậu bé ấn cửa kính xe, nằm sấp lên cửa kính, hét lớn, “Cứu cháu với, cứu cháu với, cháu bị bắt cóc rồi!”

Xe Tông Cảnh Hạo đang lái trong khu vực nội thành náo nhiệt, cậu bé hét như vậy, đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

Đôi mắt Lâm Hi Thần đỏ ửng, “Chú người xấu này là kẻ buôn người, chú ấy định bán cháu, mọi người hãy cứu cháu, báo cảnh sát giúp cháu, gọi chú cảnh sát.”

Sắc mặt Tông Cảnh Hạo xám xịt trong phút chốc, cậu bé nghịch ngợm này đã vào trong xe từ lúc nào vậy?

Còn cả cậu bé này nói ai là kẻ buôn người?

Ai định bán cậu bé này?

“Cậu bé đẹp trai như thế này, sao lại có người nỡ lòng bắt cóc mang đi bán?”

Lâm Hi Thần nước mắt lăn dài, oan ức và sợ sệt, cuối cùng đã thu hút được sự chú ý của mọi người, có người còn dũng cảm chặn trước đầu xe, không cho Tông Cảnh Hạo đi.

Anh bắt buộc phải dừng xe.

Lâm Hi Thần được cứu, cậu khóc lóc, “Cảm ơn mọi người, nếu không thì cháu đã bị bán đi mất, có khi còn bị lấy nội tạng, hức hức–”

Càng nói Lâm Hi Thần càng sợ hãi, càng đau lòng.

“Loại người này còn không bằng loài cầm thú!” Kẻ buôn người, cho dù là ở đất nước nào, đều là đối tượng bị phỉ nhổ khinh bỉ.

“Nhìn bộ dạng này, mà lại là một kẻ buôn người.”

“Đúng là vẻ ngoài không nói lên tất cả!”

Tông Cảnh Hạo bị mắng chửi té tát, hơn nữa còn không có ai nghe anh giải thích.

Đều đã chắc chắn anh là người xấu.

Suy cho cùng người chỉ trích anh là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ rất được mọi người yêu quý.

Mọi người đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời của trẻ con.

Tông Cảnh Hạo bị cảnh sát đưa đi, Lâm Hi Thần cũng bị đưa đến đồn cảnh sát, điều tra tình hình.

Lâm Tân Ngôn tự nhốt mình trong văn phòng, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tông Cảnh Hạo, khiến trái tim đã bình tĩnh từ lâu của cô, lại trở nên kích động.

Cô một tay chống cằm, nghĩ xem có nên tìm một nơi khác để ở không.

Cô không muốn bị làm phiền.

Ù ù–

Chiếc điện thoại đặt trên bàn, bỗng nhiên rung lên.

Cô nhìn chằm chằm hai giây, vẫn không có ý muốn dừng lại, cô mới giơ tay nhấc máy ấn nút nghe.

“Cô là cô Lâm Tân Ngôn sao?”

“Đúng, là tôi.”

“Con trai cô bị kẻ buôn người bắt cóc, đã được người tốt bụng cứu, bây giờ đang ở đồn cảnh sát, bây giờ cô hãy đến đây một chuyến.

Đọc truyện chữ Full