DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 951

Chương 951: Dù sao cũng tốt hơn người ngoài.

Từ cục đến nhà tù phải đi một chặng đường, trong khoảng thời gian này Nam Thành hỏi: “Cục trưởng Ngô, ngài thật sự không biết chuyện này sao?”

Nam Thành cảm thấy thật không có khả năng, người vẫn ở yên bên trong thì tạo sao lại không thấy?

Cô ta luôn dựa dẫm vào Giang Mạt Hàn, ngoại trừ bên ngoài có Giang Mạt Hàn thì vốn dĩ không ai có thể giúp cô ta.

Ngục tù, chốn này có thể tự tiện ra vô ư?

Trong lòng của anh ta không khỏi nghi hoặc, cảm thấy có thể để cô ta ra ngoài không ngoài cục trưởng Ngô thì là chính anh ta.

Cục trưởng Ngô nhàn nhạt liếc anh ta một cái rồi không giải thích gì.

Bởi vì ông ta không cần thiết phải giải thích với anh ta.

Người đã trốn thoát đã ngoài dự liệu của ông ta, so với anh ta thì ông ta càng nóng vội hơn hết.

Một lát sau xe dừng lại, Cục trưởng Ngô giả vờ điệu bộ như không biết rõ tình hình nói muốn thẩm tra một người nên nhờ trưởng phòng giam dẫn đi.

Vừa nghe xong tên thì trưởng phòng giam nói rằng: “Phạm nhân nữ này ngã bệnh nên đang chữa trị ở bệnh viện.” Nam Thành nghe xong lập tức nhìn về phía Cục trưởng Ngô, không phải ông ta nói là không biết sao?

“Tại sao tôi không biết?” Việc trong này đều phải do ông ta phê chuẩn nhưng sao việc này ông ta lại không nhận được một văn kiện nào?

Còn đang ngã bệnh, muốn được điều trị ở bệnh viện bên ngoài nhà tù?

Ông không nhìn đến ánh mắt của Nam Thành mà nghiêm nghị nói với trưởng phòng giam: “Vậy lập tức dẫn tôi tới đó.”

“Vâng.” Trưởng phòng giam nghe xong, không đúng, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.

Đám người bọn họ rời đi, trên đường đến bệnh viện thì Trưởng phòng giam nói: “Cục trưởng Ngô, ngài thật không biết sao?”

Cục trưởng Ngô híp đôi mắt: “Ý của cậu là gì?”

“Bởi vì ngài phân phó chúng tôi trông coi cô ấy cẩn thận nhưng lần này cô ta được ra ngoài là do cậu Tiểu Vương bên cạnh người đến phân phó, nên tôi tưởng là ý của ngài.”

Cục trưởng Ngô bỗng nhiên nhíu mày, mấy tháng trước Tiểu Vương có quen với tội phạm nên tìm ông ta định đi cửa sau nhưng bởi vì tình tiết phạm tội nghiêm trọng nên Cục trưởng Ngô cảm thấy phải nghiêm trị người này mới không đồng ý với cậu ta.

Sau đó Tiểu Vương lại đề cập mấy lần, Cục trưởng Ngô tức giận nên giáo huấn cậu ta: “Chúng ta là những người gánh trọng trách nặng nề, muốn đứng vững với nghề thì tuyệt đối không thể nhân nhượng với những kẻ nguy hại tới xã hội. Mặc dù là người thân của cậu nhưng đã phạm tội, làm điều sai trái thì phải nhận hình phạt tương ứng. Không thể vì là người thân của cậu mà muốn tôi phá một mặt lưới.”

Sau khi bị giáo huấn như thế thì Tiểu Vương không nhắc đến nữa.

Vẫn luôn an phận làm việc.

Chẳng lẽ là ngoài mặt vâng dạ nhưng trong lòng không phục?

Cục trưởng Ngô sắc mặt u ám.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trưởng phòng giam dẫn bọn họ đến phòng chăm sóc đặc biệt, theo tình trạng của phạm nhân này dù có đổ bệnh nặng cần chữa trị tại bệnh viện thì phải có hai người cảnh sát trông coi bên cạnh, để đề phòng chạy trốn. Việc này trưởng phòng giam đã bố trí, ngày hôm qua còn tự mình đến xem xét.

Hôm nay lúc đến cửa phòng bệnh lại không thấy ai, Trưởng phòng giam tiến lên hỏi thăm, có người đáp là bệnh nhân đang đi khám bệnh, một nhóm người liền đến phòng xét nghiệm, nhìn thấy y tá túc trực trước phòng xét nghiệm liền tra hỏi là Lăng Vi đang khám bệnh gì tại phòng xét nghiệm.

Y tá lật một lượt hồ sơ thì nói là phòng siêu âm, Nam Thành hỏi thêm một câu: “Cô ta bị bệnh gì?”

“Tôi không rõ lắm.”Có rất nhiều bệnh đều cần phải trải qua siêu âm để xác định, bên trên hồ sơ chỉ thể hiện cần làm siêu âm mà không chẩn đoán là bệnh gì, nên sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ dựa vào phiếu siêu âm mới có thể xác nhận.

“Đi thôi.” Cục trưởng Ngô nói, hiện tại tìm người trước đã.

Bệnh, anh ta hiện giờ đang hoài nghi Lăng Vi vốn dĩ không có bệnh.

Bọn họ đi đến trước phòng kiểm tra siêu âm thì thấy hai cảnh sát đang canh giữ trước cửa, trong lòng thoáng bình tĩnh một chút, may mà người còn đây nên sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng.

“Vào đó từ khi nào, vẫn chưa kiểm tra xong sao?” Trưởng phòng giam hỏi.

Một người cảnh sát nói: “Đã vào được một lát, sẽ nhanh ra thôi.”

Lúc này, Tiểu Vương cầm thức ăn đi về phía bên này, nhìn thấy Cục trưởng Ngô thì đồ vật trong tay lập tức rớt xuống, quay người muốn rời đi, Nam Thành nhìn thấy lập tức tiến lên bắt cậu ta lại.

Tiểu Vương rất bối rối, nói năng lộn xộn: “Ngô, Cục trưởng Ngô…”

Cục trưởng Ngô không để ý, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng nhìn cậu ta.

“Người kế tiếp.” Lúc này bên trong hô bệnh nhân kế tiếp nhưng lại không có người ra.

Nam Thành ném mạnh Tiểu Vương xuống đất rồi đi vào phòng kiểm tra, nhìn thấy bên trong chỉ có hai vị bác sĩ phụ trách kiểm tra mà không có người thứ ba.

Trưởng phòng giam theo vào cũng thấy thế thì hỏi: “Bệnh nhân vừa mới kiểm tra đâu rồi?”

“Bệnh nhân kia nói muốn đi nhà vệ sinh nhưng nãy giờ vẫn không thấy trở lại, chúng tôi chờ lâu nên đành gọi bệnh nhân tiếp theo.” Bọn họ đợi lâu vẫn thấy cô ta không trở lại nên đành gọi người kế tiếp.

“Nhanh lên, lập tức chặn tất cả lối ra.” Cục trưởng Ngô phân phó.

Trưởng phòng giam vừa đi vừa gọi điện thoại, Nam Thành cũng chạy ra ngoài.

Dựa theo lí do thoái thác của bác sĩ thì phỏng chừng cô ta đã chạy trốn, thời gian chạy trốn cũng không lâu.

Thế nhưng, trải qua ba giờ tìm kiếm vẫn không tìm được người.

Hai viên cảnh sát phụ trách trông coi, còn có Tiểu Vương, đều được đưa tới phòng thẩm vấn.

“Theo quy định bệnh nhân ngã bệnh muốn vào bệnh viện thăm khám thì cần có một người luôn theo sát bên, hai cậu không biết quy định này sao? Tại sao lại đứng mãi bên ngoài?”

Hai viên cảnh sát phụ trách trông coi đồng thời nhìn về phía Tiểu Vương, nói: “Anh ta nói là ngài phân phó rằng không cần theo sát trông coi.”

Tiểu Vương biết sự việc đã bại lộ, cả người đều ngồi liệt trên mặt đất.

Tiểu Vương đi theo bên cạnh Cục trưởng Ngô từ rất lâu, Cục trưởng Ngô rất tín nhiệm cậu ta, chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Ông ta đau lòng nhức óc.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Cục trưởng Ngô xanh xám, ông ta có một phần trách nhiệm trong việc này, dù sao Tiểu Vương cũng là do ông ta đề bạt mới tiến thân.

Hừ, lỗi do ông ta không biết nhìn người.

“Tôi nói thì chẳng lẽ thoát tội được sao?” Gương mặt Tiểu Vương âm u đầy chết chóc, cậu ta cũng không ngờ Lăng Vi sẽ chạy trốn.

“Cậu không nói thì tội càng nặng!” Cục trưởng Ngô tàn khốc: “Rốt cuộc cậu biết cô ta trốn đi đâu?”

“Tôi thật sự không biết.” Tiểu Vương tự giễu: “Đến bước đường này tôi sẽ không nói gì cả.”

Bản thân cậu ta giờ đây còn khó sống, cớ làm sao còn có thể bao che cho cô ta?

“Nếu tìm thấy người còn có thể, nếu không tìm thấy thì cậu chờ đó!” Cục trưởng Ngô gọi người: “Giam cậu ta lại.”

Sau đó nhìn sang hai người khác: “Cho hai cậu cơ hội lấy công chuộc tội, đi tìm bắt người cho tôi.”

Hai người nói vâng.

Một ngày trời Nam Thành và hai viên cảnh sát không thể tìm thấy người nên tối đến họ trở về lại bệnh viện.

Anh ta đi tới cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, cửa phòng không có đóng lại, anh ta từ khe cửa trông thấy là Khâu Minh Diễm đang ngồi cùng Giang Tuấn trên xe lăn.

Đây là đã biết được Giang Mạt Hàn bị tai nạn xe cộ, rồi tận hai ngày sau khi tai nạn xe mới xuất hiện ở bệnh viện.

Nếu thật sự có quan hệ thì ngày đầu tiên đã lập tức tới rồi, dù sao tin tức đã đăng khắp báo đài, Hằng Khang lén lút thu mua cái xác không của Chứng khoán Lâm Hải, hao tổn vài tỷ nên tâm trạng không tốt mới bị tai nạn xe.

Đương nhiên những tin này là do truyền thông viết.

Thực tế như thế nào chỉ người trong cuộc mới rõ ràng.

“Con bây giờ đã như thế này, công ty cũng không ai có khả năng, hãy để Hữu Khiêm thay thế con đi, nói thế nào cũng là em trai của con, lợi hơn so với người ngoài.” Giang Tuấn có ý riêng, bên người Giang Mạt Hàn thì Nam Thành là người thân nhất, cũng là người mà anh tín nhiệm nhất, khi anh không thể đến công ty giải quyết sự vụ đều để cho Nam Thành giúp anh giải quyết.

Đọc truyện chữ Full