DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 5045

Chương 5045

Thế nhưng ông ta vẫn quá coi thường Tiêu Chính Văn.

“Ông nói rất có lý, quả thực ai có được lòng người sẽ có được thiên hạ, thế nhưng nếu như ông đã muốn đứng ra đối địch với tôi, tôi giữ ông lại có tác dụng gì?”

“Hơn nữa, đối đãi với những kẻ có ý định phản bội, từ cổ chí kim chỉ có một phương pháp xử lý duy nhất là phanh thây! Đừng nói là tiêu diệt một núi Mã Vương nhỏ bé, dù có tiêu diệt cả Âm Tư, san phẳng thập điện thì cũng có làm sao?”

“Chẳng qua chỉ là bên sứt càng bên gãy gọng mà thôi, ông quả thực có thực lực Chuẩn Thánh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một mình ông mà thôi, ông cho rằng dựa vào sức lực của bản thân mình là có đủ tư cách để chống đối lại tôi rồi hay sao?”

“Còn ngây ra đó làm gì, giết cho tôi!”

Tiêu Chính Văn lên tiếng hạ lệnh, cả bầu trời Tây Bắc đều bị mây đen che phủ, vô số âm binh cầm đao kiếm lao tới chỉ trong nháy mắt!

Sát khí cuồng bạo khiến cho phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh dâng lên một màn sương trắng, ngay tức thì, sát khí đã bao trùm khắp cả âm phủ!

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, núi Mã Vương căn bản chẳng có gì quan trọng, nhưng đối với Mã Vương Gia mà nói thì đó chính là nền móng của ông ta!

Thấy Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận, thật sự muốn san phẳng núi Mã Vương, Mã Vương Gia lúc này cũng hơi cuống lên, vội vàng tiến lên trước chắp tay lạy Tiêu Chính Văn: “Đại Đế bớt giận! Tôi… tôi đã biết sai rồi! Xin Đại Đế tha cho núi Mã Vương!”

Sự việc tới nước này rồi, cho dù ông ta không muốn cúi đầu cũng không được, thật sự để cho Tiêu Chính Văn san phẳng núi Mã Vương, vậy thì ông ta cũng mất đi nền móng của mình ở âm phủ!

Giống như Tiêu Chính Văn đã nói, cảnh giới của ông ta có cao tới đâu, thực lực có mạnh tới độ nào thì cũng chỉ có một mình mà thôi, sau khi mất đi nền móng của bản thân, ông ta giống như một cái cây không rễ, tất cả những gì thuộc về ông ta khi trước đều sẽ tan thành khói mây!

Đừng nói là nhòm ngó tới vị trí Đại Đế, ngay cả tự bảo vệ bản thân e rằng cũng khó!

“Muốn cầu xin thì phải làm cho ra dáng vẻ đang cầu xin, quỳ xuống!”

Tiêu Chính Văn chỉ tay vào mặt đất phía trước mình, lạnh lùng nói.

“Cậu!”

Mã Vương Gia nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Bảo tôi quỳ xuống trước mặt cậu cũng không phải không thể! Thế nhưng có một điều kiện tiền đề, đó là đường đường chính chính đấu một trận với tôi!”

“Kẻ giống như cậu, cậy thế ức hiếp người khác, trốn phía sau lưng Phù Kiên thì anh hùng cái nỗi gì?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì bật cười lạnh lùng không thôi, nói: “Là tôi nghe nhầm hay là ông không có não? Ông từng thấy có quân vương nào đích thân chinh chiến chưa?”

“Trong tay tôi nắm giữ hàng chục nghìn âm binh âm phủ, ông bảo tôi đấu với ông một trận? Chắc là ông vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ?”

“Rõ ràng chỉ cần mở mồm là có thể tiêu diệt được ông, tại sao tôi lại phải đánh với ông cơ chứ?”

“Ông cho rằng tôi không phải anh hùng thì tôi không phải nữa rồi sao? Lịch sử là do kẻ thắng viết nên, kẻ bại trận thậm chí ngay cả tư cách biện bạch còn chẳng có nốt!”

Đọc truyện chữ Full