DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 18: Kế này không thành thì có kế khác

Rạng sáng, tia nắng ban mai đầu ngày rọi xuống từ đỉnh núi, qua màn sương mờ ảo có thể thấy được vầng dương lấp ló và sắc trời lúc hừng đông, cả ngọn núi chìm trong những áng mây hồng tựa chốn bồng lai nơi trần thế.

Vì đề phòng Tiêu Trường Khanh và không làm chậm trễ việc quan trọng, hôm sau, trời vừa tảng sáng, Thẩm Hi Hòa bèn dẫn Trân Châu và Mặc Ngọc đến núi Lão Quân.

Bạch Đầu Ông cư trú tại đây, xung quanh toàn l9à người trong giang hồ, Thẩm Hi Hòa đưa cho Mặc Ngọc một bức tranh: “Đưa tranh cho ông ấy xem, không cần nhiều lời.”

Nơi này vàng thau lẫn lộn, đương nhiên Thẩm Hi Hòa không mang Tiên Nhân Thao theo làm gì, đêm qua nàng đã vẽ lại một bức, đợi Bạch Đầu Ông tự mình tìm tới.

Trong lúc đợi Mặc Ngọc quay lại, Thẩm Hi Hòa gặp được một người quen. Người này mặc một bộ thanh sam may bằng vải kém, trên y phục không thêu hoa văn gì, mái tóc chỉ búi bằng một cây trâm gỗ. Hắn nương theo nắng mai mà đến, gương mặt tuấn tú trông thật hiền hòa trong nắng sớm. “Thẩm nữ lang.” Tạ Uẩn Hoài đi thẳng về phía nàng, hơi khom người làm lễ.

Cách xưng hô của hắn khiến những kẻ đang nhòm ngó dò xét hoặc ấp ủ ý đồ xấu phải biến sắc.

Thông thường, nữ tử chưa có hôn phối sẽ được gọi là cô nương, chỉ có quý nữ nhà quan mới có thể được xưng là nữ lang. Dân không đầu với quan, bọn họ cứ nghĩ chắc là nữ quyền nhà viên quan nào đó tình cờ đi ngang qua đây.

Thẩm Hi Hòa đội mũ có mạng che, gật đầu với Tạ Uẩn Hoài: “Tề đại phu cũng đến đây à?”

“Đến hóng chuyện ấy mà.” Tạ Uẩn Hoài tươi cười. “Mời Tề đại phu ngồi.” Thẩm Hi Hòa chỉ tay vào bên cạnh.

“Đa tạ.” Tạ Uẩn Hoài không từ chối, hắn ngồi đây có thể khiến kẻ khác kiêng dè hơn chút.

Thật không biết có nên khen vị quận chúa này can đảm hay không, dù là có mạng che, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ thướt tha kia, nghe qua giọng nói trong trẻo như châu như ngọc kia, ai cũng có thể đoán được hẳn nàng phải có dung nhan tuyệt trần.

Thế mà nàng chỉ dẫn theo một tỳ nữ, nếu gặp phải kẻ to gan…

“Tề đại phu không phải lo, ta tự biết chừng mực.” Thẩm Hi Hòa biết ngay Tạ Uẩn Hoài đang lo lắng chuyện gì, “Nếu ta lấy được Thoát Cốt Đan, có thể nhờ Tề đại phu kiểm tra thật giả được chăng?”

“Quận chúa.” Tạ Uẩn Hoài kích động đến nỗi suýt nữa làm lộ thân phận Thẩm Hi Hòa, may mà kịp thời ngừng lại được, “Thật sự muốn để ta kiểm tra?”

Thoát Cốt Đan hắn là thật, Tạ Uẩn Hoài mới xác định được tin tức này vài ngày trước không đại phu nào không muốn tiếp xúc với một thứ gần như là thuốc tiên thể này. “Đương nhiên, ta tin tưởng y thuật của Tề đại phu, vả lại thuốc men nào có thể sử dụng bừa bãi, nếu người đó không muốn nói rõ thì còn phải nhờ Tề đại phụ mất công một phen.”

Thẩm Hi Hòa khẽ mỉm cười. Đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tấm mạng bay lên, Tạ Uẩn Hoài vừa hay thấy được nụ cười ấy.

C tung bay trên mặt biển, lại như một áng mây trắng tinh khôi phiêu du trên bầu trời, thoáng qua rồi biến mất. Tạ Uẩn Hoài có gia thể hiển hách, về sau lại ngao du khắp non sông, thân là đại phu, hắn từng tiếp xúc rất nhiều người, trong đó không thiếu mỹ nhân, nhưng chưa từng chứng kiến nụ cười nào tươi đẹp nhường ấy.

Trân Châu cụp mắt, không khỏi kính nể thủ đoạn lung lạc lòng người của quận chúa, kiểm tra thuốc thật hay giả đầu phải chuyện ngày một ngày hai? Tề đại phu tất phải đồng hành với họ.

Có qua có lại, sau này có việc gì cần Tề đại phu giúp đỡ, lẽ nào Tề đại phu lại từ chối? Dù Tề đại phu biết rõ đi chăng nữa thì vẫn vui vẻ rơi vào bẫy. Tuy nàng ta không biết vì sao quận chúa lại ưu ái vị Tề đại phu này, cũng không nắm rõ bản lĩnh của hắn, nhưng bây giờ nàng ta đã biết nói ít nhìn nhiều. Cứ tưởng Mặc Ngọc đi hai ba canh giờ rồi về, không ngờ họ ngồi trong quán trà đến tận lúc mặt trời lặn, ăn tạm lương khô qua bữa mà Mặc Ngọc vẫn chưa thấy đầu.

“Nữ lang, chúng ta phải về thôi.” Nếu còn không về, trời tối sẽ khó đi, Trân Châu hơi lo cho Mặc Ngọc.

“Không thấy tín hiệu được bắn ra, chứng tỏ Mặc Ngọc không gặp nạn.”

Thẩm Hi Hòa không lo lắng gì, “Chúng ta lên đường thôi.” “Để tại hạ tiễn nữ lang một đoạn.” Tạ Uẩn Hoài sợ có người theo dõi Thẩm Hi Hòa, có ý đồ xấu với nàng.

Thẩm Hi Hòa biết có kẻ muốn ra tay với mình, có lẽ Mặc Ngọc bị chúng cản đường, nàng không muốn Tạ Uẩn Hoài bị cuốn vào đây: “Tề đại phu xin dừng bước, huynh không cần lo lắng, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chẳng làm nên chuyện đâu.”

“Nếu không đưa Thẩm nữ lang về khách điếm an toàn, tại hạ không yên tâm được.” Tạ Uẩn Hoài chỉ cho là Thẩm Hi Hòa không muốn mình khó xử, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm lang bạt nhiều nơi.

Thẩm Hi Hòa lặng thinh chốc lát rồi không từ chối nữa: “Đa tạ Tề đại phu.”

Giờ mà nói ra sự thật, chỉ e Tạ Uẩn Hoài lại càng không chịu khoanh tay đứng nhìn.

Nàng và Trân Châu lên xe ngựa, Tạ Uẩn Hoài và người đánh xe ngồi bên ngoài, xe ngựa lắc lư, dần đi xa trong ánh chiều tà. Tia nắng cuối cùng vừa tắt, xe ngựa đi đến một đoạn quan đạo vắng vẻ, nửa canh giờ nữa là cổng thành sẽ đóng, quanh đây đồng không mông quạnh nên chẳng có một bóng người vãng lai.

Con ngựa thình lình hỉ dài không chịu đi tiếp, Thẩm Hi Hòa vén rèm xe, thấy hai bên đường là cây cối rậm rạp, tán cây theo gió đu đưa: “Đêm tối mịt mùng, đây đúng là thời cơ để giết người.”

Thẩm Hi Hòa vỗ đệm ngồi một cái, tấm đồng nhỏ gắn trên ba bức vách trái, phải, sau lưng xe ngựa cùng mở ra, gần như cùng lúc ấy, một cơn mưa tên từ rừng cây hai bên ập đến, cắm vào xe ngựa.

“Tề đại phu!” Thẩm Hi Hòa ném hai miếng bông bọc vải gấm tinh xảo cho Tạ Uẩn Hoài.

Tạ Uẩn Hoài chụp lấy, quay sang thì thấy người đánh xe rút ra một thanh kiếm sáng loáng, mũi nhét bông, hắn không kịp hỏi nhiều mà vội vàng nhét bông vào mũi, lúc này mới phát hiện bông có mùi dược liệu.

Rừng cây hai bên xuất hiện mấy kẻ cầm vũ khí, bọn chúng không mặc y phục đen tuyền, vũ khí cũng lộn xộn, nam có nữ có, rặt một đám ô hợp.

Người đánh xe vứt cho Tạ Uẩn Hoài một thanh kiếm, sau đó tung mình tiến lên, Tạ Uẩn Hoài cũng cầm kiếm theo sát.

Ngoài xe vang lên tiếng đao kiếm loảng xoảng, thỉnh thoảng rèm xe bị gió cuốn lên, có thể thấy được ánh đao loang loáng.

“Quận chúa, là một đám thổ phỉ.” Trân Châu quan sát cách ăn mặc của bọn chúng.

“Thổ phỉ mới tốt đấy.” Thẩm Hi Hòa nghiêng người, bắt đầu phe phẩy chiếc quạt trúc mỏng tang trên tay. Cạnh đó là một chiếc lò hương chạm hoa văn mây tía, làn khói lượn lờ tỏa ra từ nắp lò theo chiều gió quạt mà len lỏi ra ngoài xe theo lỗ hổng trên vách.

Bọn họ không ngửi được mùi hương này, nhưng Trân Châu phát hiện khói đặc hơn so với các loại hương khác.

Nhờ có ảnh dạ minh châu gắn trên bốn góc xe ngựa, Trân Châu âm thầm dò xét Thẩm Hi Hòa, vì sức khỏe kém nên nàng không thể tập võ, lâu nay chỉ dốc sức vào cầm kỳ thi họa cùng với các thủ vui như điều chế hương, ủ rượu.

Trước kia, nàng ta hoàn toàn không hay biết rằng trình độ điều chế hương của quận chúa lại xuất chúng đến thế, càng không biết rằng dùng hương liệu để đối phó kẻ địch đem lại hiệu quả cao như vậy.

Thầy Thẩm Hi Hòa lườm mình, Trần Châu vội cụp mắt: “Sao quận chúa lại nói là thổ phỉ mới tốt?”

“Đầu tiên là thổ phỉ xuất hiện, nếu bạn thổ phỉ không lo liệu được thì cử quan phủ đi diệt phỉ.” Kế này không được thì còn kế khác.

Đây là phong cách làm việc của Tiêu Trường Khanh.

Đọc truyện chữ Full