DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Một cơn mưa rào ập xuống làm lá hoa rơi rụng, khiến cả Kinh thành trở nên ẩm ướt, đồng thời đưa cái lạnh về.

Không biết Đoản Mệnh chạy đi đâu 3chơi mà lúc về cả người ướt sũng, bộ lông mềm mượt mà Hồng Ngọc vô cùng yêu quý giờ dính bết vào người, nhỏ nước tong tỏng, đã thế lại nghịch ngợm, H1ồng Ngọc và Tử Ngọc vừa đến gần định lấy khăn vải thấm nước lau cho nó, nó bèn rùng mình vẩy nước đầy người cả hai.“Mày bẩn thế này mà cũng dám nhào lên người chủ tử à?” Tử Ngọc thừa cơ đè cổ nó xuống bắt lại.

“Meo meo meo!” Đoản Mệnh huơ huơ bốn cái chân ngắn nhưng vẫn bị Tử Ngọc lôi đầu đi tắm.“Quận chúa, cách này có được không ạ?” Không phải Mạc Viễn thông tin Thẩm Hi Hòa, nhưng việc này quá mức nghiêm trọng, nếu Liệt vương giận dữ giao nộp cho bệ hạ thì hậu quả sẽ rất khó lường!

“Chỉ có thể đánh cược một lần xem sao.” Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi vội vàng đi vào thư phòng viết một phong thư, gấp lại rồi giao cho Mạc Viễn, “Huynh đưa cho người của Hoa Phú Hải, bảo hắn giúp ta đưa đến tay phụ thân bằng tốc độ nhanh nhất.” Hoa Phú Hải có phương thức truyền tin của riêng mình, phong thư hẹn ngày gặp mặt lần trước hắn gửi còn nhanh hơn cả truyền tin hỏa tốc tám trăm dặm.Âm ngữ này chẳng qua là trò vui giữa Thẩm Vân An và Thẩm Hi Hòa khi cùng nhau đọc sách, không ngờ đến lúc mấu chốt lại phát huy tác dụng.

Tiêu Trường Doanh cũng không ngờ Thẩm Hi Hòa lại phản ứng thế này, khiến hắn không khỏi hoài nghi tấm bản đồ mà Bích Ngọc trả lại có thể là đồ giả, hoặc còn có điều gì sâu xa.“Gọi Mạc Viễn đến đây!” Thẩm Hi Hòa thấp giọng ra lệnh.

Đây là bản đồ bố phòng của An Tây đô hộ phủ, Tây Bắc có ba đại đô hộ phủ và ba đại đô đốc phủ, đại đô hộ phủ là nơi quân trấn thủ của triều đình đóng quân, bình thường không can thiệp vào chính vụ, còn đại đô đốc phủ thì trực tiếp quản lý sự vụ nơi đó.“Quận chúa.” Mạc Viễn kinh ngạc.

“Nếu hắn không có yêu cầu gì khác thì đã sớm dâng lên bệ hạ ngay khi có được bản đồ để bù đắp lỗi lầm làm mất chứng cứ của vụ án Yên Chi trước đó rồi.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi cuộn bản đồ lại, “Giờ này hắn cầm bản đồ đến tìm ta, hoặc là có việc gì muốn nhờ cậy, hoặc là hắn không biết đây có phải đồ thật hay không, nếu ta gặp hắn sẽ khiến hắn chiếm được thế thượng phong.”Lúc tiến để còn tại vị, tổ phụ Thẩm Hi Hòa kiêm nhiệm hai chức An Tây đô hộ và đô đốc. Sau này, Hữu Ninh để kể vị, xét công lao ban thưởng, người có công phò tá đăng cơ hàng đầu là Thẩm Nhạc Sơn, được phong làm Tây Bắc vương, toàn bộ Tây Bắc bao gồm cả ba đại đô hộ phủ đều do ông cầm quyền, các chức đô đốc cũng do thuộc hạ của Tây Bắc vương nằm giữ.

Bây giờ bản đồ bố phòng của An Tây đô hộ phủ bị mất, nếu rơi vào tay địch, chỉ e khó giữ được thành.Nàng không bận tâm cái nhìn của người ngoài, cũng không cần biết người ngoài đánh giá lễ nghĩa của mình ra sao, nếu có người đến nhà tìm gặp mà nàng không muốn thì sẽ từ chối thẳng. “Điện hạ nói… nếu quận chúa không gặp, hắn chỉ còn cách lẻn vào khuê phòng.” Người hầu rụt rè lên tiếng.

Bích Ngọc thấy Thẩm Hi Hòa quắc mắt, cặp mắt đen láy nhìn sang bên phải, phía ngoài cửa. Rõ ràng về mặt quận chúa vẫn bình tĩnh, ánh mắt không lay động mảy may, nhưng nàng ta lại cảm nhận được sát ý lạnh bằng trong đó.Như thế có thể đánh lừa dư luận, đổ tội đánh cắp bản đồ bố phòng cho Khang vương phủ.

Thẩm Hi Hòa không muốn tìm Tiểu Hoa Ung, nhưng phong thư của nàng vẫn khiến Tiêu Hoa Ung biết được nàng có chuyện khẩn cấp.Thẩm Hi Hòa đưa bản đồ cho Bích Ngọc: “Em đi trả cái này cho hắn…”

Thẩm Hi Hòa ngừng một chút rồi nhếch môi: “Cứ nói ta niệm tình chuyện lúc trước nên có lòng tốt nhắc nhở hắn một câu, đừng tự cho mình thông minh.”“Đây là khuyết điểm trí mạng, ta tuyệt đối không thể giao vào tay người khác.” Thẩm Hi Hòa quả quyết bác bỏ. Giờ đây, Bích Ngọc mới biết Thẩm Hi Hòa không hề tin tưởng Thái tử.

“Em đừng lo, chí ít trong hai ngày tới, Tiêu Trường Doanh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, hãy cho người theo dõi hắn, kể cả bệ hạ biết trước phụ thân…” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh băng, “Ta đành ra tay trước, vạch trần việc Khang vương phủ giúp bệ hạ rèn vũ khí.”Thấy nàng để cho Bích Ngọc đem trả bản đồ, Tiêu Trường Doanh tất sẽ sinh nghi, chần chừ suy nghĩ, chỉ cần phụ thân đọc được lá thư này trước khi hắn bỏ đi, ắt có thể dùng tốc độ nhanh nhất để biến tấm bản đồ thật thành giả.

Đến khi đó, có thể nói rằng phụ thân phát hiện trong quân có mật thám, trong triều có kẻ phản quốc, thông đồng với địch nên mới tạo một tấm bản đồ bố phòng giả dùng để dụ địch, để xem kẻ ăn cây táo rào cây sung là ai.“Quận chúa có cần gặp Liệt vương điện hạ không?” Bích Ngọc lo lắng nhắc nhở, Liệt vương đã nói chỉ đợi một khắc,

Thẩm Hi Hòa cầm bản đồ, đầu óc hết sức tỉnh táo, sau khi phân tích chớp nhoáng bèn đưa ra quyết định: “Không gặp.”Cho dù không rơi vào tay địch nhưng để Hữu Ninh để biết được, nhẹ thì cách chức, nặng thì mất đầu! Mạc Viễn nhanh chóng chạy đến, Thẩm Hi Hòa đưa bản đồ bố phòng cho Mạc Viễn xem, hắn tái mét mặt: “Đây là…”

Phản ứng của hắn khiến lòng Thẩm Hi Hòa chùng xuống, nàng không can thiệp vào chính sự, chỉ đoán đây có thể là bản đồ thật, nhưng Mạc Viễn đã xác nhận suy đoán của nàng.“Quận chúa, gã Hoa Phú Hải này.”

“Không sao, dù hắn có đọc phong thư này thì cũng không hiểu.” Thẩm Hi Hòa ngắt lời Mạc Viễn, “Trong thư ta dùng ám ngữ của ba cha con ta.”“Quận chúa, chúng ta có nên nhờ Thái tử điện hạ giúp đỡ không?” Tiêu Trường Doanh đi rồi, Bích Ngọc quay về và đề nghị thể.

Thái tử điện hạ có thể giấu chứng cứ vụ án Yên Chi lâu như vậy, hắn cũng có thể giúp bọn họ kéo dài thời gian.“Nói cho hắn biết, nếu hắn dám làm thể thì ta không chỉ lột y phục thôi đầu, mà là lột da xẻo thịt luôn đấy.” Giọng điệu Thẩm Hi Hòa vẫn điềm tĩnh nhưng lại nhấn mạnh từng chữ, làm người hầu đến bẩm báo sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, vội vàng lui ra, quay lại đưa tin cho Tiêu Trường Doanh.

Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ Tiêu Trường Doanh sẽ biết khó mà lui, không ngờ người hầu còn quay lại, nơm nớp dâng lên một cuộn tranh, Bích Ngọc cầm lấy và mở ra trước mặt Thẩm Hi Hòa, cả hai cùng biển sắc.Thấy Bích Ngọc buồn cười,9 Thẩm Hi Hòa quay sang thấy được cảnh này cũng không nhịn được.

“Meo!” Đoản Mệnh tự cho là đã vẩy ráo nước, bèn nhào về phía Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa thôi cười, nhanh nhẹn lùi lại làm Đoản Mệnh vồ hụt, nó ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt chẳng lấy gì làm hiền lành của Thẩm Hi Hòa, vộ8i co rúm lại, nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ đáng thương, còn rầm. rì như đang làm nũng.“Quận chúa, có Liệt vương điện hạ đến tìm.” Bên ngoài có người hầu đến bẩm báo.

“Không gặp.” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng từ chối.“Điện hạ, ngài không muốn đọc thư sao?” Thiên Viên hỏi.

Xem ảnh 1

Đọc truyện chữ Full