DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Vãn Vãn!” Tiêu Trường Thái cả kinh, đau đớn kêu lên, “Trong lòng nàng, ta vô dụng đến vậy sao? Ta nhất định sẽ thất bại sao?”

“Ha ha3 ha..” Diệp Vãn Đường cười ha hả rồi bật khóc, khóc đến tan nát cõi lòng.

“Vãn Vãn, đừng khóc nữa, là tại ta không tốt…” Tiêu Trườ1ng Thái bước tới, định ôm Diệp Vãn Đường vào lòng.Nghe Tiêu Hoa Ung nói vậy, Thiên Viên mới bừng tỉnh, thiếu điều quỳ lạy sự anh minh của chủ tử mình. “Quan trọng hơn là… để bệ hạ đề phòng lão Ngũ, bệ hạ đề phòng nhiều người thì mới không rảnh lo lắng cho cô.”

“Vâng!” Thiên Viên dõng dạc đáp, sau đó chạy ù đi truyền lệnh.

Vấn đề bổ nhiệm Hà Tây Tiết độ sứ tranh chấp ba ngày liền, thấy sắp tới ngày mừng thọ Thái hậu mà vẫn chưa ra đâu vào đầu, Hữu Ninh Để bực ra mặt. Đúng lúc này Phong Châu phát hiện được mỏ bạc, An Bắc Phó đô hộ có công lớn nhất, hẳn nên được xét công lao ban thưởng, Hữu Ninh Để bèn điều nhiệm An Bắc Phó đô hộ thành Hà Tây Tiết độ sứ, từ chính tứ phẩm thăng lên chính tam phẩm.“Dù vậy cũng không thể để người của Tín vương điện hạ giành được vị trí này chứ, biết đâu sau này bọn họ gây bất lợi cho Tây Bắc thì sao?”

“Thẩm Nhạc Sơn sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông.” Tiêu Hoa Ung cắt đi cành lá thừa, khóe môi nở nụ cười nhạt, “Để người của lão Ngũ làm Hà Tây tiết độ sử thì lão Tứ mới càng thêm hận hắn.”

Tiêu Hoa Ung ngừng lại chốc lát, ánh mắt thoáng vẻ dịu dàng: “Coi như nhắc nhở UU, hai huynh đệ họ là kẻ thu hoạch được nhiều nhất từ chuyện này, người thông tuệ như nàng chắc chắn sẽ biết bọn họ là kẻ giở trò quỷ, nàng sẽ càng ghét Tiểu Cửu hơn.”Thẩm Hi Hòa không bác bỏ, nàng cũng cho rằng vụ bản đồ bố phòng An Tây không thể không dính dáng đến huynh đệ Tiêu Trường Khanh, nhưng lại thấy có gì đó không ổn. Nếu việc này do Tiêu Trường Khanh sắp đặt, chắc chắn hắn sẽ không để người người phát hiện thế này, có muốn cài người cũng không để cho một người rõ ràng là người phe mình như Vịnh Sách.

“Muội luôn có cảm giác rằng việc này còn có người đứng sau lưng trợ giúp.” Thẩm Hi Hòa nói với Thẩm Vân An, “A huynh, huynh điều tra thử sau khi Vinh Sách thăng nhiệm, ai sẽ đảm nhiệm An Bắc Phó đô hộ thay Vinh Sách?”

“Muội ngờ rằng có người cố tình giương đông kích tây, gài bẫy Vinh Sách, tầm ngẩm tầm ngầm đấm thấm chết voi, đưa người của mình vào An Bắc đô hộ phủ thay cho Vinh Sách à?” Thẩm Vân An cẩn thận ngẫm nghĩ, không phải không có khả năng, “Huynh sẽ cho người điều tra!”Diệp Vãn Đường lại đẩy hắn ra: “So với thất bại, ta còn sợ chàng thành công hơn” 9

Tiêu Trường Thái ngạc nhiên. “Hai tay chàng nhuốm đầy máu tươi, tội nghiệt đầy mình, khoác hoàng bào, khi ấy chàng không còn là phu 3quân của ta nữa, không còn là phu quân trong lòng ta nữa.” Dường như nàng ta đã dùng hết sức lực để nói rõ câu này, nói xong thì lảo đảo rời8 đi.

Một tướng thành công thây phơi đầy đồng, thiên hạ đổi chủ máu tươi nhuộm đẫm. Muốn đi đến cuối con đường này, người thân thiết nhất, người tin tưởng nhất, người yêu nhất đều sẽ thay đổi. Tiêu Trường Thái sớm biết thê tử mình trời sinh lạnh nhạt, chỉ muốn sống trong an nhàn, vô tư vô lự, đã biết nếu có ngày nàng phát hiện ra dã tâm của mình sẽ khó lòng chấp nhận, nhưng chưa từng nghĩ nàng lại tuyệt tình đến thế.Thế là Vinh Sách cứ vậy thăng chức, không chỉ bị Định vương Tiêu Trường Thái căm thù, còn làm mếch lòng An Bắc Đô hộ và Phong Châu thử sử

“Không ngờ lại là Vinh Sách.” Thẩm Hi Hòa hay tin thì trầm ngâm.

“Muội nói không sai, hai huynh đệ bọn họ đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!” Thẩm Vân An bực bội.“Cho người của Tín vương điện hạ?” Thiên Viên sửng sốt, “Điện hạ, Hà Tây là lối vào Tây Bắc, Tín vương điện hạ vốn muốn có được vị trí này để về sau Liệt vương điện hạ dễ bề lấy lòng quận chúa…”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn qua, Thiên Viên nhận ra mình đã lỡ lời.

“Nàng không thích thì không ai bắt ép được. Nếu chỉ cần lấy lòng Tây Bắc vương là được thì nào đến lượt huynh đệ họ?” Tiêu Hoa Ung tiếp tục dịu dàng chăm cây.Sau khi bãi triều, ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh bông thay đổi, vì người được thăng chức chính là cậu ruột của hai huynh đệ họ.

Thậm chí có người còn trào phúng: “Mỏ bạc phát hiện đúng lúc quá.”

Muốn tìm được mỏ bạc phải thăm dò, kiểm nghiệm, quá trình cực kỳ rườm rà phức tạp, muốn xác định phải mất mấy tháng.Thẩm Vân An vừa cho người điều tra, tin này liền truyền đến tai Tiêu Hoa Ung vốn đã lệnh cho Thiên Viên theo dõi sát sao hành động của hắn.

“Điện hạ liệu sự như thần, quả nhiên thể từ cho người đi điều tra xem ai tiếp nhận vị trí Phó đô hộ thay Vinh Sách.”

“Quả nhiên…” Nét cười đong đầy trong mắt Tiêu Hoa Ung, lan đến cả nốt ruồi nơi khóe mắt, “Chỉ có nàng mới có thể nghĩ đến bậc này.”Mắt hắn đỏ ngầu, nện đầm xuống án kỷ, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: “Tiêu Trường Khanh!” Nếu Tiêu Trường Khanh không gài bẫy hắn, sao hắn có thể lộ tẩy sớm như thế? Đến nỗi bây giờ thê tử hoàn toàn chấm dứt hi vọng, chỉ còn lại tuyệt vọng?

Tiêu Trường Thái căm thù Tiêu Trường Khanh đến tận xương tủy, chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay bị bệ hạ trách mắng lòng muông dạ thú, hắn chỉ hận không thể băm vằm Tiêu Trường Khanh làm muôn mảnh.

“Điện hạ, Định vượng điện hạ đã biết mọi chuyện là do Tín vương điện hạ sắp đặt rồi.” Thiên Viên cung kính cúi đầu, đứng sau lưng Tiêu Hoa Ung.Chỉ cần không liên quan đến quận chúa, Tiêu Hoa Ung vẫn là vị thần vĩ đại trong mắt Thiên Viên!

Tiêu Hoa Ung đứng trong hoa viên của Đông cung, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống người hằn, trước mặt hắn bày một chiếc án kỷ, trên án kỷ có mấy chậu sử, bên cạnh là mấy cành bạch quả vừa chặt xuống, Thiên Viên không biết rằng điện hạ toàn năng của mình đang nghĩ cách chiết một chậu bạch quả làm cảnh để tặng Thẩm Hi Hòa.

“Để bọn họ đưa người của lão Ngũ vào vị trí Hà Tây Tiết độ sứ.” Tiêu Hoa Ung lấp đất lại, bắt đầu tỉa cành.Nói cách khác, Vinh gia đã sớm phát hiện được mỏ bạc từ cả tháng trước, thậm chí lâu hơn, sau vụ việc bản đồ bố phòng An Tây bị mất, người ta không khó liên tưởng rằng hai huynh đệ Tiêu Trường Khanh đang dọn đường cho nhà ngoại.

Bọn họ nào biết được nỗi khổ của Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh, người phát hiện mỏ bạc ở Phong Châu vốn là Phong Châu thứ sử, nhưng ông ta không chắc chắn nên mới không dám báo cáo lung tung, lại sợ sinh mầm tại họa, bèn xin An Bắc đô hộ phủ trợ giúp, sau này công lao chia đều.

Bọn họ vừa xác định có mỏ bạc xong, nháy mắt Phó đô hộ Vinh Sách lại âm thầm dâng tấu, vợ hết công lao về phần mình, bây giờ mà đi giải thích không chừng lại bị ghép tội giấu giếm không bảo, có ý đồ tham ô.Lúc này ai nấy đang nhìn chằm chằm Vinh Sách, kể cả bệ hạ, chỉ có Thẩm Hi Hòa phát hiện được chuyện này không đơn giản như vậy.

“Vì sao không phải thế tử ạ?” Thiên Viên có cảm giác điện hạ đã bị quận chúa bỏ bùa mê thuốc lá rồi.

“Thẩm Vân An không ngốc…” Tiêu Hoa Ung nói với vẻ biếng nhác, “Nhưng óc quan sát không tinh tế đến thế.”

Xem ảnh 1

Đọc truyện chữ Full