DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 95

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Bóng hình Thối Tấn Bách đã mất hút, Bộ Sơ Lâm cười hí hửng, vừa huýt sáo véo von vừa đi vòng ra đằng sau ngọn giả sơn tìm Thẩm Hi Hòa, lần tr3ước hai người họ cũng gặp nhau tại nơi này trong Phù Dung viên.

“Ngươi đến đây làm gì?” Vừa thấy nàng ta, Thẩm Hi Hòa hỏi ngay.

1

Bộ Sơ Lâm vén áo ngồi xuống đổi diện Thẩm Hi Hòa, dáng ngồi tùy tiện, nhìn nàng mỉm cười: “Tất nhiên là vì nhớ muội muội da diết rồi.” <9br>

“Nói năng ngọt xớt, muốn ta rửa miệng giúp ngươi không?” Thẩm Hi Hòa nhìn ao nước đằng trước.

Bộ Sơ Lâm xua tay lia lịa, hết 3dám tỏ vẻ huênh hoang mà ngồi ngay ngắn lại, còn chỉnh vạt áo: “Ta có việc nghiêm túc mà, dạo này ta phải bám riết Thôi Tấn Bách để bệ hạ từ8 bỏ ý định gả công chúa cho ta, cũng không dám tùy tiện đi tìm muội, sợ gây phiền phức cho muội.”Bộ Sơ Lâm: “…” “Hai ta đã rời khỏi buổi tiệc quá lâu, kiểu gì cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Bộ Sơ Lâm nghẹn họng, đành rời đi với vẻ mặt cứng đờ.

Thấy Bộ Sơ Lâm xụ mặt đi rồi, Thẩm Hi Hòa mới bật cười, dặn Bích Ngọc: “Mai em đưa hương liệu ta điều chế cho Bộ thể tử nhé.”Trước đó, Thẩm Hi Hòa đã nói muốn được giúp giải quyết vấn đề cưới công chúa thì nàng ta phải giao ra ba nghìn bộ giáp tinh chế, tiện thể giúp Thẩm Hi Hòa theo dõi Thôi Tấn Bách.

Lúc ấy nàng ta ngây thơ biết mấy, sau này ngẫm lại mới hiểu ra, cái gì mà giúp nàng ta giải quyết vấn đề cưới công chúa cơ chứ? Rõ ràng là nàng ta tự biến mình thành quân cờ của Thẩm Hi Hòa, lại còn là một quân cờ không bị người ta nghi ngờ nữa!

“Bùi gia.” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên.Bùi gia là nhà võ tướng, nhà ngoại của Bát hoàng tử Tiêu Trường Ngạn, một hoàng tử khá khác biệt so với các hoàng tử khác.

Bốn năm trước, An Nam mất liên tiếp ba thành, ngoại tổ phụ của Cảnh vương là Bùi lão tướng quân tử trận, Bùi gia bị các quan văn công kích gay gắt, Tiêu Trường Ngạn năm ấy chưa tròn mười lăm tuổi chủ động xin ra trận, muốn vãn hồi danh dự cho Bùi gia.

Lúc ấy, quần thần ngăn cản, bá quan phản đối nhưng Hữu Ninh để gạt bỏ ngoài tai, cho Tiêu Trường Ngạn làm tiên phong, khoác áo giáp ra trận.Thẩm Hi Hòa cười, ngồi hóng gió thêm một lát mới quay về, vì không muốn người khác chú ý nên nàng cố tình vòng qua lối cũ, tất nhiên phải đi ngang qua cung phòng.

Không ngờ lại gặp phải hai tỷ muội Bình Diệu hầu phủ, Dư Tang Tử và Dư Tang Ninh.

Dư Tang Tử đẩy Dư Tang Ninh ngã xuống đất: “Mày thật xấu xa, người ta đưa cho tao một cái túi thơm mày cũng bảo phải đề phòng, người tao cần đề phòng nhất là mày thì có!”Thẩm Hi Hòa không nghĩ nhiều mà đi tiếp, khi quay lại buổi tiệc thì đã đến lúc các quý nữ múa vài điệu góp vui. Trào lưu ca múa rất thịnh hành trong triều đại này, từ quan lại quyền quý đến thường dân, bất kể nam nữ đều thích ca múa, kỹ năng múa cũng là một môn học không thể thiếu của các quý nữ. Biện Tiên Di cùng các vũ cơ trong Giáo phường tư mở màn bằng điệu múa với trồng, tiếng trống dồn dập vang lên, điệu múa có nhu có cương khiến người xem kinh tâm động phách, hoàn toàn đắm say trong đó, đến tận lúc điệu múa đã ngừng còn luyến tiếc không thôi.

Cứ ngỡ màn biểu diễn của Biện Tiên Di sẽ làm những người xếp sau luống cuống, không ngờ ngay sau Biện Tiên Di lại là Trường Lăng công chúa, nàng ta mặc y phục đỏ, múa điệu Hồ Toàn Vũ nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, biến hóa yêu kiều.

Tay áo thướt tha phiêu bồng, xoay trải ngả phải, trông như gió lốc cuốn theo bông tuyết bay bay, quả là khiến người xem được mở mang tầm mắt.Thẩm Hi Hòa cười tươi rói: “Có ích còn giúp giữ mạng nữa.”

Bộ Sơ Lâm: “…”

Bộ Sơ Lâm còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Hi Hòa đã nói: “Ngươi đi được rồi đấy.”Nàng ta không thể gặp Thẩm Hi Hòa ngay trong lúc đang bị đồn có quan hệ đoạn tụ với Thôi Tấn Bách được, như vậy quá kỳ quái, dù gì Bộ Sơ Lâm cũng là người cẩn thận.

Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua Bộ Sơ Lâm: “Nói đi.”

Bộ Sơ Lâm dáo dác nhìn quanh, sau đó xích lại gần, che miệng thì thầm: “Muội chẳng bảo ta theo dõi Thôi Tấn Bách còn gì? Ta đeo bám hắn một thời gian, nhận thấy hắn không qua lại với các vị vương gia nhưng lại khá thân với Bùi gia.”Đến An Nam, Tiêu Trường Ngạn chẳng những đoạt lại ba thành trì đã mất mà còn đánh thẳng vào nước Văn Đan, khiến Hữu Ninh để hết mực tự hào về sự kiêu hùng thiện chiến của hắn, bốn năm nay hắn vẫn luôn đóng quân tại An Nam nhằm điều tra nguyên nhân thất bại của Bùi gia năm đó, đồng thời khiến Văn Đan phải dè chừng.

Hai năm nay, có tin đồn rằng Tiêu Trường Ngạn không chịu hồi Kinh vì muốn giữ rịt binh quyền trong tay.

Có điều bệ hạ rất tin tưởng Bùi gia, một trong các tả tướng quân của Kim Ngô vệ chính là cữu cữu của Tiêu Trường Ngạn, lần này thuộc hạ đắc lực của ông ta lại được điều đến An Bắc làm phó đô hộ.Nói rồi, Dư Tang Tử tức tối rảo bước bỏ đi, còn Dư Tang Ninh thì được nha hoàn đỡ dậy.

Thấy Thẩm Hi Hòa đi tới, nàng ta cun cút tránh sang một bên, dáng vẻ ngoan ngoãn, cảnh tượng Thẩm Hi Hòa trừng trị Lương Đan Phác ở Định vương phủ khiến nàng ta vẫn còn sợ hãi.

Thẩm Hi Hòa không muốn bắt chuyện với nàng ta, có điều lối đi khá hẹp, lúc đi ngang qua, Thẩm Hi Hòa ngửi được hương hoa quế lãng đãng, xen lẫn với một mùi hương thảo mộc thanh nhã dường như từng ngửi thấy ở đâu.Tính ra, người được lợi nhiều nhất không chỉ có hai huynh đệ Tiêu Trường Khanh, đã thế, hai huynh đệ bọn họ được lợi thì ai cũng biết, còn Tiêu Trường Ngạn lại thu được lợi ích thực tế trong âm thầm. Biết chuyện Thối Tấn Bách có qua lại cùng nhà họ Bùi, Thẩm Hi Hòa vốn chỉ nghi ngờ Tiêu Hoa Ung năm phần, giờ lại nghi ngờ Tiêu Trường Ngạn nhiều hơn, có điều tạm thời nàng chưa vội kết luận mà muốn đợi một thời gian.

“Cảm ơn nhé.” Thẩm Hi Hòa nhoẻn miệng cười với Bộ Sơ Lâm.

Bộ Sơ Lâm tỏ ra chua xót: “Chung quy phải có ích mới có thể mua được nụ cười của mỹ nhân.”Sở di Bộ Sơ Lâm bị Thẩm Hi Hòa nhắc nhở rồi mà vẫn không chịu bỏ thói quen dùng hương vãn ngọc là vì đó là mùi hương mà mẫu thân nàng ta thích nhất, nàng ta dùng để tưởng niệm mẫu thân, vả lại mùi cũng rất nhạt, trừ người có khứu giác nhạy như Thẩm Hi Hòa ra chẳng ai ngửi được.

Có lẽ đối với nàng ta mà nói, hương vãn ngọc không chỉ gắn liền với hồi ức về mẫu thân quá cố mà còn thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng ta về thân phận của mình. Thẩm Hi Hòa dùng hương Văn Ngọc làm nền để phối một loại hương liệu nam tính hơn, sau này nàng ta có thể yên tâm sử dụng.

“Sợ là Bộ thể tử sẽ mừng đến mất ngủ cho xem.” Bích Ngọc không nhịn được mà trêu ghẹo.Tiếp đó là điệu Hồ Đằng Nhi của Bình Lăng công chúa, vũ điệu phức tạp, hình bóng giao hòa.

Nàng ta lúc thì như muốn đạp hoa bay lên, trang sức lanh canh lay động; khi lại mềm oặt như say rượu, gấm vóc rực rỡ muôn màu.

Hết điệu này đến điệu khác làm người ta nhìn không xuể, may mà đây không phải thi tài, không cần bình chọn thứ hạng, bằng không chỉ e mọi người không biết bầu cho ai.

Đúng lúc này, cách Thẩm Hi Hòa không xa chợt vang lên tiếng ồn ào, mọi người đều đang bị thu hút bởi những điệu múa hấp dẫn nên chỉ có mấy người đứng gần đó mới chú ý đến, không ngờ lại là Dư Tang Tử của Bình Diệu hầu phủ, lúc này đã thay trang phục múa.

Mặt nàng ta nổi nốt đỏ lấm tấm, lộ vẻ lo lắng vì sắp đến lượt mình biểu diễn.

Đọc truyện chữ Full