DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 106

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Điện hạ, chỗ Khang vương…” Thiên Viên hỏi ý Tiêu Hoa Ung.

Cứ ngỡ sẽ có một trận long hổ tranh hùng, không ngờ Định vương lại ra chiêu k3ết thúc chuyện này, giờ bọn họ

không tiện đi gặp Khang vương, chỉ biết trơ mắt bỏ lỡ thời cơ tốt. Chỉ cần cạy miệng Khang vương thì sẽ biết được

1ai là người chịu trách nhiệm xây dựng đội quân bí mật cho bệ hạ, tiện thể mượn cớ truy tìm nguồn gốc quặng sắt

cung cấp cho xưởng chế tạo vũ khí 9bí mật để nhổ tận gốc thế lực ẩn nấp của bệ hạ.

“Bệ hạ làm việc cẩn thận, Khang vương chưa chắc đã biết được nguồn quặng sắt cũng như ngư3ời chịu trách nhiệm

xây dựng đội quân bí mật.” Tiêu Hoa Ung khẽ lắc đầu, “Bằng không, ông ta sẽ không để Khang vương ở trong

Tông Chính tự, còn c8ho phép thăm nom.”

Chỉ có người không hiểu rõ bệ hạ mới có mưu toan đục nước béo cò.

Có điều, chắc chắn Khang vương phải biết được ít nhiều, chí ít cũng có đối tượng hoài nghi, từ đó bọn họ chỉ cần

xác định thật giả là được.

Có điều, không gặp được Khang vương cũng không phải tổn thất gì lớn. Tiêu Hoa Ung vân về ngón cái và ngón

trỏ: “Phải tìm cách đổi Hồ bộ Thượng thư mới được.”

Bệ hạ vơ vét quốc khổ để lo cho kế hoạch của mình, đó là một số bạc khổng lồ, Hộ bộ Thượng thư không thể nào

không phát hiện được gì, chứng tỏ Hộ bộ đã bị bệ hạ khống chế, cả thượng thư lẫn hai thị lang đều là tâm phúc của

bệ hạ.

Thiên Viên biết những ngày tháng tươi đẹp của Hộ bộ Thượng thư Đổng Tất Quyền sắp kết thúc rồi.

“Sắp đến kỳ giao nộp lương thực vụ thu, người cho người theo dõi sát sao, nhất định phải bắt được thóp của Đổng

Tất Quyền!” Tiểu Hoa Ung nghiêm mặt, khiến người ta không khỏi e ngại. “Vâng.” Thiên Viên lập tức lui xuống

thu xếp công việc.

Đã sang tháng Chín, sắc thu ngày một rõ, Khang vương bị xử trảm, những người còn lại trong Khang vương phủ bị

Hữu Ninh để biến thành thứ dân, không bị đưa vào cung Dịch Đình, cũng không bị lưu đày, Định vương cũng bị

biến thành thứ dân, phạt đến Đàn Sơn canh giữ hoàng băng để ăn năn sám hối.

Hữu Ninh để không gắn cho Tiêu Trường Thái tội bí mật chế tạo vũ khí, chỉ nói hắn ta ngông cuồng ngỗ nghịch,

nhưng ai cũng biết ý Hữu Ninh đế là muốn giữ gìn thể diện cho con trai. Khang vương bí mật chế tạo vũ khí vì ai,

không cần nói cũng biết.

Bệ hạ đã biết hết thảy mà vẫn muốn giơ cao đánh khẽ, phận làm bề tôi như bọn họ đương nhiên không thể bám riết

không tha. Sau khi Hữu Ninh để cách chức vài vị quan viên trọng yếu các nơi, việc này xem như chấm dứt.

“Sao rầu rĩ vậy?” Bộ Sơ Lâm đã ngồi trước mặt Thẩm Hi Hòa thật lâu, đây là lần đầu tiên nàng ta tới chỗ nàng rồi

lại im lìm không lên tiếng.

Bộ Sơ Lâm nâng chung trà hợp một ngụm, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Phụ thân ta gửi thư, nói rằng quân phí

năm nay bị người ta động tay động chân, thiếu một phần trợ cấp ăn mặc, đã vậy lương thực và vải vóc đều là hàng

thứ phẩm.”

Triều đình vốn rộng rãi với quân đội, nào là miễn thu thuế đối với binh sĩ lớn tuổi giải ngũ, rồi thì trợ cấp hàng năm

cho thương binh,

Quân nhu không phát tiền, chỉ phát y phục, lương thực và khí giới, sau khi Hộ bộ phê chuẩn cho Chi độ sử, giao

cho Chi độ sử các thành trấn vận chuyển đến quân đội các nơi, từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, năm nào Tây Bắc cũng

sẽ tự khấu trừ quân nhu từ số thuế cần giao nộp rồi mới áp tải vào Kinh.

Không ai dám đụng đến quân nhu của Tây Bắc, Thẩm Nhạc Sơn cũng không tham ô cho vào túi riêng, Thục Nam là

đội quân lớn nhất ngoài Tây Bắc ra, chỉ cần tùy tiện động chạm là có thể kiếm được một con số lớn.

Thẩm Hi Hòa hỏi: “Lúc kiểm kê phát hiện thiếu sót à?”

“Bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước, sắp đặt đầu ra đấy, quân nhu đã được kiểm kê, đóng dấu, bây giờ chúng ta

đúng là có khổ không nói nên lời.” Bộ Sơ Lâm thở dài.

Nàng ta không có mặt ở Thục Nam nên không rõ tình hình cụ thể, Thục Nam đã nhận quân nhu và xác nhận không

có sai sót, đợi Chi độ sứ đi rồi mới trở mặt nói quân nhu có vấn đề, ai tin?

Có làm lớn chuyện đi nữa, không chừng sẽ bị tố cáo ngược cũng nên.

“Việc này đã có từ xưa hay là năm nay mới có?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.

“Mấy năm trước cũng có, nhưng đây là luật bất thành văn, ai cũng biết thế nên không làm khó dễ nhau.” Bộ Sơ

Lâm nói, “Chẳng biết tại sao năm nay bọn họ lại không màng thể diện như thế!”

Nói rồi, Bộ Sơ Lâm nghiến răng: “Nhất định là bọn họ thấy mấy năm nay Thục Nam thái bình, không có chiến loạn

nên mới xem thường, cứ nghĩ không cần đến chúng ta nữa.” “Không phải thể đầu.” Thẩm Hi Hòa trầm ngâm rồi

nói, “Vấn đề không nằm ở chỗ Chi độ sứ. Người về trước đi, đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ bảo a huynh

điều tra tình hình quân như các nơi xem thể nào.”

“Hi Hòa muội muội thật tốt với ta.” Bộ Sơ Lâm lập tức hớn hở.

Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta: “Ba nghìn bộ giáp tinh chế đấy nhé.”

Bộ Sơ Lâm: “…”

“Có đưa không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

“Ta phải hỏi ý phụ thân đã!” Nàng ta đã bị Thẩm Hi Hòa lừa mất ba nghìn bộ, còn hai nghìn bộ kia, Thẩm Hi Hòa

chỉ nói suông thế thôi.

Giáp tinh chế khó chế tạo, bằng không nàng ta sẽ không hẹp hòi như thế. Thẩm Hi Hòa nheo mắt: “Không cần giúp

tinh chế cũng được, người bảo lệnh tốn kiếm cho ta một xe long cốt từ Thục Nam đi.”

“Muội cần long cốt làm gì?” Bộ Sơ Lâm tò mò.

Thẩm Hi Hòa ngoắc ngoắc ngón tay với nàng ta, Bộ Sơ Lâm hứng thú bừng bừng thò đầu qua, nàng thì thầm: “Bí

mật.” Bộ Sơ Lâm: “…”

Thẩm Hi Hòa nhìn sắc trời: “A huynh ta sắp về…” Bộ Sơ Lâm ngoan ngoãn đứng dậy cáo từ, Thẩm Vân An luôn

nhìn nàng ta như nhìn đồ háo sắc, chưa từng cho phép nàng ta lại gần Thẩm Hi Hòa. Nàng ta cũng không biết nên

mừng vì mình đóng giả con trai quá thành công hay nên giận Thẩm Vân An bụng dạ hẹp hòi nữa. Lúc này nàng ta

đang cần cầu cạnh Thẩm Vân An, tạm thời không nên chọc giận hắn.

Vì cần long cốt để chế tạo thuốc kim sang nên Thẩm Hi Hòa rất chú trọng việc này, Thẩm Vân An vừa về, nàng bèn

báo ngay cho hắn. Thẩm Vân An là Tây Bắc vương thế tử, đương nhiên có quan hệ trong quân đội, chỉ mất ba ngày

đã điều tra được tình hình quân nhu các nơi.

“Không khác Thục Nam là mấy.” Sắc mặt Thẩm Vân An nghiêm trọng, đây không phải việc nhỏ.

“Các nơi cộng lại, tính ra thiếu mất quân nhu của nguyên một đội quân!” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Đây là biển

thủ.”

“Bệ hạ không sợ tướng sĩ biên cương nản lòng thoái chí nhỉ.” Thẩm Vân An cười gần.

Nếu không biết Khang vương bí mật chế tạo vũ khí cho bệ hạ, bọn họ sẽ không nghi ngờ người tham ô chính là bệ

hạ, nhưng đã bí mật chế tạo vũ khí ắt cũng phải bí mật nuôi quân, không thì chế tạo vũ khí làm gì?

Mấy năm nay mưa thuận gió hòa, quốc khổ giàu có, Hộ bộ không thể nào cắt xén quân nhu biên cương được, có

muốn tham ô cũng không cần dùng thủ đoạn thế này, bớt xén lương thực thu được từ một huyện sẽ hơn là động

vào quân nhu.

“Không thể bàng quan mãi được.” Thẩm Hi Hòa chau mày, “Bệ hạ tùy tiện cắt xén quân như thế này, còn may bây

giờ không có thiên tai, nếu nổ ra chiến loạn hay thiên tai mà quốc khổ lại trống không thì đó chính là mầm mống

gây họa.”

Xem ảnh 1

Đọc truyện chữ Full