DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 162

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

PHẢI CHĂNG RẤT THÂN THIỆN VỚI ĐIỆN HẠ

Kể từ thời khắc đổi tên thành Tiêu Văn Khê, nàng ta biết mình không thể ở bên hắn được.

“Mẫu thân, con biết điều đó,3 dù không đổi họ đi nữa thì con cũng là Vi gia nữ lang, hắn sẽ không cưới con.” Tiêu

Văn Khê ảm đạm cụp mắt.

Nàng t1a có một đôi mắt phượng thanh tú, môi son má hồng, khóe môi bẩm sinh hơi cong lên, dịu dàng xinh đẹp,

đôi mắt như nước hồ t9hu, sóng mắt dạt dào.

Vẻ đẹp của nàng ta rực rỡ như hoa đào tháng Ba xuân về nở rộ, lại thanh tân như hoa cúc khoe 3sắc tháng Chín

ngày thu.

Trưởng công chúa buồn bã ôm Tiêu Văn Khê vào lòng: “Con nghĩ thông suốt như vậy, mẫu thân 8rất vui mừng.”

Tiêu Văn Khê sà vào lòng mẫu thân, cố nén nước mắt rưng rưng: “Mẫu thân, chúng ta mới quận chúa tới nhà làm

khách được không?”

“Khê Nhi à?”

“Mẫu thân, con muốn nhìn thật kỹ xem nữ lang thế nào mới có thể được hẳn coi trọng như thế.” Tiêu Văn Khê

ngẩng đầu lên, ánh mắt nài nỉ. Trưởng công chúa suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được.”

Tiêu Hoa Ung về đến Đông cũng đã là giờ Tuất, thấy tẩm điện của Tiêu Trường Canh vẫn sáng đèn, bên cửa sổ có

bóng Tiêu Trường Canh đang đọc sách.

Hắn đi thẳng về tẩm điện của mình, Thiên Viên đang sốt ruột chờ đợi, thấy Tiêu Hoa Ung đã về, Thiên Viên mới

yên tâm, vội vàng chuẩn bị đồ rửa mặt, sau đó lấy nước thuốc cho Tiêu Hoa Ung ngâm móng tay, một lát sau, một

chiếc móng nguyên vẹn bong ra, để lộ da thịt đỏ hỏn.

Móng tay Tiêu Hoa Ung vẫn chưa mọc lại, hắn bèn lấy móng cũ gắn vào, sau đó dùng biện pháp đặc thù để xử lý,

chiếc móng cũ sẽ dính liền trên đầu ngón tay, chỉ hở một khoảng mỏng như cánh ve.

Vì ngâm nước nên sau khi móng tay tróc ra, phần thịt trên đầu ngón tay hơi tím tái, Thiên Viên nhìn mà đau lòng:

“Điện hạ đừng xuất cung nữa, phải để móng tay mọc xong đã.”

ở trong cung, chỉ cần bôi thuốc rồi băng sơ sơ là được, ra ngoài cũng phải lừa gạt người khác, buộc phải xử lý tỉ mỉ.

“E là không được.” Tiêu Hoa Ung cười.

“Điện hạ ” Thiên Viên thấy bất đắc dĩ hết sức

“Hai ngày nữa là hội săn mùa Thu, cô cũng phải đi cùng.” Tiêu Hoa Ung nói, “Ngươi yên tâm đi, cô không cần tiếp

tục đóng giả Tiêu Phủ Hành nữa.”

Thiên Viên thắc mắc: “Sao thế ạ? Lại bị quận chúa phát hiện rồi ư?”

“Ngược lại, là vì không bị phát hiện đấy.” Tiêu Hoa Ung xụ mặt.

Thẩm Hi Hòa tính tình lạnh nhạt, rất khó thân thiết với ai, Bộ Sơ Lâm và Tiết Cần Kiều đều chủ động bám riết nên

nàng mới đối đãi khác biệt. Tuy nàng không tỏ thái độ đặc biệt gì với Tiêu Phủ Hành, nhưng cũng không hờ hững

như bình thường.

Điều này khiến Tiêu Hoa Ung không khỏi vướng mắc trong lòng, hắn sẽ không đóng giả Tiêu Phủ Hành nữa.

Không bị phát hiện chẳng hơn à?

Thấy Tiêu Hoa Ung không vui, Thiên Viên không dám nhiều lời.

Những Thiên Viên không ngờ mới đêm qua còn nói như đinh đóng cột rằng sẽ không đóng giả Tiêu Phủ Hành nữa,

sáng nay vừa nghe Nhữ Dương trưởng công chúa gửi thiệp mời Thẩm Hi Hòa làm khách, Thẩm Hi Hòa đã đồng ý,

Tiêu Hoa Ung liên đứng ngồi không yên.

“Cô muốn đến Nhữ Dương trưởng công chúa phủ.” Thái tử điện hạ bắt đầu giày vò ngón tay mình, “Từ khi vào

Kinh, UU vẫn luôn từ chối thiệp mời của các phủ khác, nay lại nhận lời cô mẫu, không chừng là vì Tiêu Phủ Hành.”

Thiên Viên: “…”

Quả thật Thẩm Hi Hòa đang ngóng trông gặp mặt Tiêu Phủ Hành lần kế tiếp, vừa lúc Nhữ Dương trưởng công

chúa gửi thiệp mời nàng đến công chúa phủ dùng trà.

Nếu là trước kia, Thẩm Hi Hòa sẽ từ chối, nhưng hôm nay nàng đoán có lẽ đây là chiêu trò của Tiêu Phủ Hành, thế

nên mới nhận lời lần đầu.

Nàng chuẩn bị thỏa đáng, nhưng khi đến Nhữ Dương trưởng công chúa phủ lại thấy chỉ có trưởng công chúa và

con gái là Tiêu Văn Khê.

“Văn Khê bái kiến quận chúa.” Sau khi Thẩm Hi Hòa và trưởng công chúa chào hỏi nhau, Tiêu Văn Khê cũng làm

lễ. Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa gặp Tiêu Văn Khê, lúc trước ở Phù Dung viên vẫn chưa gặp nhau, đến tiệc mừng

thọ Thái hậu thì nàng ta đang có tang, không tham gia được.

Tiêu Văn Khê là một mỹ nhân điển hình.

“Tiêu nương tử” Thẩm Hi Hòa cũng đáp lễ.

“Hôm nay mời quận chúa đến đây là để cảm tạ quận chúa hôm qua đã tặng thuốc cho con trai, con gái của ta

ngưỡng mộ quận chúa đã lâu, muốn gặp một lần để học hỏi dáng vẻ của quận chúa, sau này chắc chắn sẽ được lợi.”

Trưởng công chúa nói năng từ tốn, vẻ mặt hiền hòa.

“Công chúa quả khen, Chiêu Ninh lớn lên nơi hoang vắng, Tiêu nương tử được công chúa dốc lòng dạy dỗ, phải là

Chiêu Ninh học hỏi Tiêu nương tử mới đúng.” Thẩm Hi Hòa khiêm tốn. Tiêu Hoa Ung nấp trong tối, nghe vậy

không hiểu sao lại thấy ghen tị. Bình thường, khi gặp trưởng bối, tuy Thẩm Hi Hòa không ra vẻ cao ngạo nhưng

cũng không dễ gì nhún nhường khiêm tốn, nhưng với trưởng

công chúa thì lại khác.

Nhất định là do Tiêu Phủ Hành mà ra!

Nghĩ đến đây, Tiêu Hoa Ung không khỏi quay sang trừng mắt nhìn Tiêu Phủ Hành đứng bên cạnh.

Tiêu Phủ Hành: “…”

Hắn đã làm sai chuyện gì? Sao Thái tử điện hạ lại quắc mắt với hắn?

“Bình thường quận chúa thích làm gì?” Tiêu Văn Khê hỏi, dẫn Thẩm Hi Hòa đến bên một giàn hoa bố trí khéo léo,

bốn phía hoa có tốt tươi, hương hoa thơm ngát, trên bàn đã bày sẵn điểm tâm tinh xảo, bên cạnh còn có ấm trà và

bếp lò, “Bình thường ta thích pha trà.”

“Ta không thể nhọc sức, bình thường ở trong phủ chỉ đọc sách, chăm hoa.” Thẩm Hi Hòa đáp.

Tiêu Văn Khê mời Thẩm Hi Hòa ngồi, Nhữ Dương trưởng công chúa cũng ngồi bên cạnh: “Nếu quận chúa không

chê, mời nếm thử tra Văn Khê pha.”

“Rất vinh hạnh.” Thẩm Hi Hòa cười.

Thẩm Hi Hòa liếc nhìn bếp lò kim đỉnh, nàng từng thấy loại tương tự ở Đông cung của Tiêu Hoa Ung.

Nhất là loại than mà Tiêu Văn Khê dùng cũng giống với Đông cung, sau đó nàng ta đổ nước vào vạc: “Trước kia cứ

tưởng nước suối pha trà là ngon nhất, sau này có người chỉ bảo, mới biết thiên thủy càng tốt hơn.”

Thiên thủy thực chất là nước mưa, nhưng trình tự thu thập rất phức tạp.

“Dùng thiên thủy pha trà, ấm trà không có cặn, chung trà không bị ổ.” Thẩm Hi Hòa đáp.

Tiêu Văn Khê tươi cười gật đầu: “Quận chúa cũng am hiểu về trà.”

Thẩm Hi Hòa cười khẽ, trưởng công chúa lại gợi chuyện. Trưởng công chúa biết Đào thị và Thẩm Nhạc Sơn, bèn

tán gẫu với nàng về chuyện ngày xưa của phụ mẫu. Thẩm Hi Hòa vừa trả lời vừa để ý từng hành động của Tiêu

Văn Khê, càng nhìn càng thấy cách pha trà của Tiêu Văn Khê khá tương đồng với Tiêu Hoa Ung.

Pha trà có hai cách là đun trà và ngâm trà, những lần Thẩm Hi Hòa đến Đông cung, Tiêu Hoa Ung đều dùng cách

đun.

Tiêu Văn Khê đựng trà trong một chiếc hộp hình con rùa bằng bạc mạ vàng, Thẩm Hi Hòa cũng từng thấy một

chiếc tương tự ở Đông cung. Thìa bạc nam vàng chạm hình chim phượng, đĩa bạc mạ vàng hình hoa hải đường

chạm hoa văn song ngữ, chung trà bằng bạc viên hoa văn dải lụa…

Thẩm Hi Hòa nhìn rồi hỏi: “Hình như Tiêu nương tử khá thân với Thái tử điện hạ?”

Không ai ngờ Thẩm Hi Hòa lại hỏi thẳng như vậy, trưởng công chúa hoang mang, nhưng Tiêu Văn Khê vẫn tươi

cười: “Sao quận chúa lại hỏi vậy?” “Ta thường đến Đông cung, điện hạ cũng giải pha trà, cách pha trà của Tiêu

nương tử khá giống điện hạ, dụng cụ pha trà cũng tương đồng, nên ta mới hỏi thế.”

Thẩm Hi Hòa không có ý nói đến phương diện tình cảm nam nữ, chỉ muốn thăm dò xem quan hệ giữa Tiêu Hoa

Ung và Tiêu Phủ Hành hoặc Nhữ Dương trưởng công chúa phủ thân thiết đến đâu.

Tiêu Văn Khê không biết điều đó, tưởng rằng Thẩm Hi Hòa đang chất vấn mình.

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Văn Khê tái nhợt: “Vâng, Văn Khề biết rồi.”

Gió nhẹ mơn man, hương kỳ nam nhàn nhạt quen thuộc thoảng qua hơi thở, Thẩm Hi Hòa nhìn phản ứng của

trường công chúa và Tiêu Văn Khê, chẳng lẽ người này là Tiêu Phủ Hành thật?

Nhữ Dương trưởng công chúa không đành lòng, bèn nói: “Trà được rồi đấy, a huynh xưa nay luôn thương con,

nhưng con cũng phải biết điều, sau này đừng khiến a huynh bực mình.”

“Con gái biết ạ.” Tiêu Văn Khê cười gượng, sau đó rót trà.

Thẩm Hi Hòa lặng im không nói, cả nhà bọn họ hoàn toàn bình thường, vậy ra lâu nay người đóng giả đám Hoa

Phú Hải chính là Tiêu Phủ Hành. Nàng nghĩ không ai có thể đóng giả người khác hoàn hảo đến mức cả người thân

sống chung dưới một mái nhà cũng không phân biệt được. Nàng cũng nghĩ không ai đóng giá người khác lại to gan

đến mức để những người xung quanh người đó biết chuyện, thậm chí còn giúp mình diễn trò mà không hề gượng

gạo tí nào. Tiêu Văn Khê đưa chúng trà đến tay Thẩm Hi Hòa, hương trà thơm nồng nhưng không sợc: “Tiêu

nương tử có thêm hương liệu vào trà à?”

Pha trà thường dùng gia vị như muối, tiêu, gừng, vân vân.

“Quận chúa nếm thử xem.”Tiêu Văn Khê chỉ cười không đáp.

Thẩm Hi Hòa nếm thử, phát hiện mùi hương vốn có của trà được giữ nguyên, nhưng lại thoang thoảng một mùi

hương khác lạ, rất thích hợp để phụ nữ uống, còn với đàn ông lại không hợp lắm.

Tiêu Hoa Ung uống vào, khẽ nhíu mày: “Hương trà không được thuần.” “Nữ lang uống trà chú trọng hương vị,

lang quân uống trà lại chú trọng tính chất.” Thẩm Hi Hòa nói đỡ cho Tiêu Văn Khê, “Cảm ơn trà của Tiểu nương

tử.”

Được khen ngợi, Tiêu Văn Khê vui vẻ trả lời câu hỏi vừa rồi của Thẩm Hi Hòa: “Ta không thêm hương liệu lúc pha

trà mà là lúc sao trà sẽ rang cùng hương liệu, làm bánh trà thấm đượm mùi hương, sau đó mới nghiền nát thành

bột trà.”

“Ra là thế, Tiêu nương tử thật sáng tạo, Chiêu Ninh về nhà sẽ thử xem sao.” Thẩm Hi Hòa cười,

Sau khi biết Tiêu Văn Khê có ý với mình, Tiêu Hoa Ung cực kỳ khó chịu, lại thấy Thẩm Hi Hòa không hề hay biết,

vừa rồi thăm dò Tiêu Văn Khê xong nàng cũng chẳng có vẻ gì là không vui, chỉ hỏi rồi thôi, tâm trạng hắn lại càng

kém hơn.

Thấy hai người chuyện trò vui vẻ, Tiêu Hoa Ung bực bội vạch lá tìm sâu: “Nước trà chưa sôi đủ ba lần, chưa hết

chát.”

Đun trà cần để nước sôi ba lần, lần thứ nhất bong bóng như mắt cả, tiếng sôi nhỏ, lúc này chưa thể uống được vì

chưa ra trà, lần thứ hai, mặt nước lăn tăn như nước suối chảy xiết, trà lúc này uống không ngon, vị hơi đắng chát,

lần thứ ba, nước sôi ùng ục, uống trà lúc này là ngon nhất, vị ngọt hậu, hương nồng đậm.

Sau khi sôi đủ ba lần không thể đun tiếp, bởi không nên uống nước đun đi đun lại, không tốt cho sức khỏe.

“A huynh dạy bảo phải lắm, sau này muội sẽ cẩn thận.” Tiêu Văn Khê cúi đầu nói.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu hợp một ngụm, thật ra nếu không chú ý thì không nhận ra vị chát trong nước trà, gần như đã

đủ ba lần sôi, chẳng hiểu sao Tiêu Phủ Hành lại bắt bẻ như vậy.

Đồng thời, Thẩm Hi Hòa cũng không tán đồng hành vi của hắn, Tiêu Văn Khê là muội muội cùng một mẹ sinh ra

của hắn, nếu nàng ta có sơ sót gì thì cũng không nên vạch trần trước mặt khách, Thẩm Vân An mà làm vậy khéo

nàng sẽ làm lơ hẳn một tháng ấy chứ.

Có điều đây là chuyện nhà người ta, không tới lượt người ngoài như nàng xen vào, dù sao nàng cũng đã đạt được

mục đích, đồng thời Thẩm Hi Hòa có cảm giác Tiêu Phủ Hành ngồi đây vừa chướng mắt vừa mất hứng nên chẳng

muốn nán lại lâu, chỉ ngồi thêm một lát liên chào tạm biệt, từ chối lời níu giữ của trưởng công chúa.

Thẩm Hi Hòa vừa đi, Tiêu Hoa Ung lập tức đổi thái độ, dù gương mặt vẫn là Tiêu Phủ Hành những ánh mắt lại

lạnh như băng: “Biểu muội, nể tình cô mẫu, chuyện hôm nay cô sẽ không tính toán với ngươi, sau này sẽ không bỏ

qua.”

Lời này nghe như cảnh cáo Tiêu Văn Khê, thực chất là cảnh cáo Nhữ Dương trưởng công chúa, dù gì người gửi

thiệp cho Thẩm Hi Hòa cũng là trưởng công chúa.

“Điện hạ thứ tội, là lão thân làm càn.” Nhữ Dương trưởng công chúa toan quỳ xuống.

Nhưng Tiêu Hoa Ung nhanh tay đỡ bà ta: “Cô mẫu, ta xem biểu muội như A Hành vậy, biểu muội đổi họ theo cô

mẫu, quan hệ giữa chúng ta lại càng gần hơn, biểu muội đã lớn, cô mẫu nên sớm tìm cho muội ấy một lang quân

thích hợp, vừa hết tang kỳ là có thể thành thân.”

Năm nay Tiêu Văn Khê đã mười bảy tuổi, nhưng phụ thân nàng ta vừa qua đời, phải để tang ba năm, đến khi xả

tang đã là hai mươi tuổi, thời bấy giờ xem như quá lứa lỡ thì, nếu không mau tìm kiếm, chỉ sợ sau này khó lòng tìm

được lang quân tốt.

Nghe vậy, Tiêu Văn Khê thình lình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, nàng ta cắn môi, không biết đang nghĩ gì. Tiêu

Hoa Ung đang định đi, nàng ta chợt chắn đường hắn: “Văn Khê bất tài, chẳng hay có thể nhờ điện hạ làm mai được

không, điện hạ anh minh hơn có thể nhìn ra ai tốt ai xấu.”

“Cô có thể phân biệt người tốt kẻ xấu, nhưng cô không biết muội tốt xấu thế nào.” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung lạnh lẽo: “Có cô mẫu và A Hành ở đó, cô sẽ không để muội phải gả cho một kẻ không ra gì. Nhưng muội lòng mang ý xấu, sao cô có thể để muội gây họa cho một vị lang quân tốt cơ chứ?”

Nói rồi, Tiêu Hoa Ung chẳng buồn liếc mắt nhìn Tiêu Văn Khê thêm lần nào, nhanh chóng quay gót bỏ đi. Tiêu Văn Khê chán nản ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Ta chỉ muốn gặp nàng ta một lần, chỉ gặp một lần mà thôi, sao lại thành lòng mang ý xấu?”

“Muội muội muội đã cố ý dùng dụng cụ pha trà tương đồng với điện hạ hòng làm quận chua hiểu lầm còn gì.” Tiêu Phủ Hành than khẽ. Hắn biết muội muội mình đã sai ở đầu, cũng biết sở dĩ điện hạ tức giận như vậy có lẽ còn vì rõ ràng quận chúa đã nhận ta những dụng cụ này nhưng lại không hề ghen tuông.

Hóa ta điện hạ đang yêu đơn phương.

Đọc truyện chữ Full