DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 166

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

MUỐN LẤY LẠI TRÁI TIM MÌNH

“Đoản Mệnh à?” Thoạt đầu, Tiêu Hoa Ung hơi ngạc nhiên, cảm thấy cái tên này thật thú vị và đặc biệt.

Ngẫm nghĩ một chút, khóe môi cong cong3 của hắn chợt cứng đờ, nụ cười dần nhạt đi, ánh mắt tôi lại. ?

Thiên Viên vốn muốn làm Thái tử điện hạ vui lên nên mới nói chuyện này, thấ1y bầu không khí chợt nặng nề hẳn

đi, hắn không biết có điều gì không ổn, trong lòng thấp thỏm.

Mặt Tiêu Hoa Ung lạnh bằng, không phải hắn 9quá mức nhạy cảm, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ mãi không ra vì sao

Thẩm Hi Hòa lại chọn hắn giữa bao vị hoàng tử.

Thoạt đầu, hằn nghĩ Thẩm Hi H3òa chọn hắn vì hắn là Thái tử, danh chính ngôn thuận, sau đó cố ý thăm dò, cứ

ngỡ Thẩm Hi Hòa đã biết chuyện mình bị hãm hại tại Minh Chính điện m8ười một năm trước nên đâm ra xa cách

phụ hoàng, sau này sẽ không tuân theo di mệnh của phụ hoàng mà làm khó Tây Bắc.

Kết quả, Thẩm Hi Hòa không biết chuyện hắn trúng độc, thể là hắn lại đoán phải chăng Thẩm Hi Hòa quá thông

minh, biết phụ hoàng tuy tỏ ra sủng ái hắn nhưng thực chất lại chẳng hề đặt mình vào vị trí của hẳn để suy nghĩ

cho hắn, thế nên nàng mới chọn hắn.

Suy đoán của hắn lại sai lầm, đến nay hắn vẫn chưa giải thích được.

Nàng tìm cách lấy bệnh án chẩn mạch của hắn, tìm người đánh giá độc tố trong cơ thể hắn, hắn vẫn cho rằng nàng

làm vậy là quan tâm đến mình, nhưng nàng vốn là người lạnh nhạt, Tiêu Văn Khê làm trắng trợn đến thế mà nàng

chẳng hề ghen tuông dù chỉ mảy may, cho thấy nàng hoàn toàn không để tâm đến hắn.

Rồi hắn lại nghĩ có lẽ nàng quan tâm đến mình vì không muốn đối tượng hợp tác mà bản thân lựa chọn lại không

phù hợp để hợp tác.

Đến giờ phút này hắn mới giật mình nhận ra, có lẽ hắn đã sai ngay từ đầu.

Nàng chọn hắn vì hắn chẳng thể sống được bao lâu, nàng tìm cách lấy bệnh án chẩn mạch của hắn, rồi thì tìm người

chẩn đoán độc tố trong người hắn đều là vì muốn biết chắc chắn hắn có thật sự đoản mệnh hay không! 12

Tim Tiêu Hoa Ung chợt đau nhói, cảm giác tanh lợm xộc lên, hắn không kìm được há mồm ộc ra một búng máu

tươi. 3

“Điện hạ!” Thiên Viên hoảng sợ, đỡ lấy Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung cảm thấy mắt như mờ đi, sau đó ngã xuống.

“Mau gọi thái y!” Thiền Viện quát người hầu ngoài cửa.

Tin tức Tiêu Hoa Ung vừa đến hành cung đã nôn ra máu rồi ngất xỉu đã kinh động tất cả mọi người, Hữu Ninh để

gác lại chính sự quan trọng đang thương nghị, dẫn theo các hoàng tử vội vàng chạy đến, thấy trên mặt đất vẫn còn

vết máu chưa kịp lau đi thì sa sầm mặt.

Các vị hoàng tử thấy vậy không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhất là Tiêu Trường Doanh.

Tín vương Tiêu Trường Khanh không tham gia hội săn lần này, lấy cớ muốn ở lại trong cung bầu bạn với Thái hậu,

thật ra là vì muốn để tang Cố Thanh Chi, không thể sát sinh.

Kể từ khi Thái tử ra mặt che chở gia quyền của Đổng Tất Quyền, Tiêu Trường Khanh đã nói với Tiêu Trường

Doanh: “Thái tử điện hạ của chúng ta mới là người che giấu sâu nhất.”

“Ngũ ca muốn nói người cướp mất lương thực vụ thu trong tay huynh rồi sắp đặt bàn cờ lần nữa chính là Thái tử

điện hạ ư?” Tiêu Trường Doanh ngạc nhiên. “Bằng không thì hắn ra mặt che chở Đổng gia làm gì?” Tiêu Trường

Khanh như cười như không, “Đệ tưởng hắn muốn giúp bệ hạ phân ưu thật à? Nếu ta đoán không nhầm, Đổng Tất

Quyền đã lấy sự an toàn của cả nhà để giao dịch với Thái tử điện hạ, mà ông ta lại là tâm phúc của bệ hạ.”

Tiêu Trường Khanh đã nghĩ đến nước cờ này, ngặt nỗi không có tai mắt trong thiên lao, không thể tiếp cận Đổng

Tất Quyền, nhưng Thái tử điện hạ lại làm được, cho thấy bề ngoài tưởng chừng Thái tử lẻ loi đơn độc, tứ cố vô thần,

thực chất thể lực lại trải rộng khắp triều đình.

“Nhưng sức khỏe của Thái tử điện hạ…” Tiêu Trường Doanh giật mình, “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ giả vờ bệnh?”

Thái tử điện hạ mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, cùng lắm chỉ sống được dăm ba năm nữa, vậy hắn trù tính để làm gì?

Còn không bằng an tâm tĩnh dưỡng, hưởng hết vinh hoa phú quý lúc sinh thời. Mọi người đều nghĩ thế, cho nên

dẫu bao năm nay tranh đấu gay gắt trong tối ngoài sáng, chưa ai nghĩ đến chuyện ra tay với Thái tử cả.

Ngược lại, chừng nào Tiêu Hoa Ung còn sống, chừng ấy vị trí Thái tử còn chưa thể tranh giành công khai, các

hoàng tử có thể âm thầm gây dựng thế lực cho riêng mình.

Bây giờ bọn họ lại thấy rất có thể Thái tử chỉ giả vờ bệnh mà thôi!

Nếu là giả vờ bệnh thì đúng là rợn cả người, lần nào Thái tử phát bệnh mà chẳng kinh động toàn bộ Thái Y viện?

Vậy mà cả Thái Y viện không ai vạch trần chuyện hắn giả vờ bệnh, nghe có đáng sợ không cơ chứ?

Vậy ai còn dám dùng người của Thái Y viện nữa? Làm vậy khác nào dâng tính mạng mình lên tay Thái tử điện hạ?

“Vốn dĩ huynh cũng không tin.” Lâu nay Tiêu Trường Khanh vẫn không hoài nghi Thái tử điện hạ giả vờ bệnh vì

lần nào hắn phát bệnh cũng khiến cả hoàng cung nháo nhào, làm sao dối trên gạt dưới cho được? Nhưng hôm nay

Tiêu Trường Khanh không thể không ngờ vực, “Đệ ngẫm mà xem, lần nào hắn phát bệnh cũng có kẻ gặp rủi ro còn

gì?”

Tiêu Trường Doanh đăm chiêu, hình như đúng là thế thật.

Nhưng giờ đây nhìn vũng máu này, Tiêu Trường Doanh lại do dự, hôm nay Thái tử điện hạ không hề gây bất lợi gì

cho ai mà vẫn phát bệnh, lẽ nào hắn vẫn còn chiêu chưa lộ ra?

Tiêu Trường Doanh thầm nghi ngờ. Trong phòng, Thái y lệnh bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung, sắc mặt nghiêm trọng:

“Bẩm bệ hạ, Thái tử điện hạ phát bệnh nên mới nôn ra máu.”

Thật ra là tức hộc máu, nhưng trước đó Thái y lệnh không nhận được ám hiệu gì, đã vậy Thiên Viên còn xua tay với

ông ta, ông ta hiểu ngay mình không thể nói tình hình thực tế.

Một loạt sự kiện xảy ra gần đây đã khiến Hữu Ninh để có đôi điều nghi ngờ Tiêu Hoa Ung, nhưng chuyện hôm nay

đã xua tan hiềm nghi. Lần này Tiêu Hoa Ung thật sự bị bệnh, không liên quan đến bất kỳ ai.

Tiêu Trường Doanh đợi mãi chẳng thấy biển có gì mới dám chắc Thái tử điện hạ quả thật chỉ là phát bệnh bình

thường, thầm nghĩ có lẽ bọn họ đã quá đa nghi, còn viết một lá thư sai người đưa về cho Tiêu Trường Khanh.

Nghe nói Tiêu Hoa Ung nôn ra máu ngất xỉu, phản ứng đầu tiên của Thẩm Hi Hòa gần giống như Tiêu Trường

Doanh, muốn đợi xem có ai gặp xui xẻo hay không, nhưng đợi cả buổi chiều cũng chẳng có chuyện gì, khi ấy mới

biết có lẽ là độc tố trong người Tiêu Hoa Ung bộc phát, nàng bèn dẫn theo Tùy A Hỉ đi thăm hẳn.

Tiêu Hoa Ung mới tỉnh dậy, vừa uống thuốc vừa nghe Thái y lệnh dông dài: “Điện hạ, rốt cuộc vì đâu mà ngài lại

tức giận đến thế? Ngài có biết suýt nữa độc tổ đã xâm nhập vào tim rồi không, sau này tuyệt đối không được như

thế nữa, bằng không vị thần chỉ còn đường chôn cùng điện hạ mà thôi.”

“Điện hạ…” Thiên Viên dè dặt lên tiếng, “Quận chúa đến…”

“Không gặp.” Thiên Viên còn chưa dứt lời, Tiêu Hoa Ung đã nói cộc lốc, giọng điệu lạnh bằng. (2) Thật ra Thiên Viên đã đoán được Thái tử điện hạ tức giận hộc máu là do quận chúa, nhưng lại không hiểu vì sao, hay tin quận chúa sắp đến, hắn còn hi vọng Thái tử điện hạ sẽ có chuyển biến tốt đẹp sao khi gặp nàng. Tuy hắn luôn cảm thấy Thái tử điện hạ biến thành một con người khác kể từ khi gặp quận chúa, nhưng đồng thời cũng trở nên hoạt bát hơn, có tình người hơn.

Chu dù Thiên Viên thấy hơi phiền phức, nhưng không thể không thừa nhận nhờ có quận chúa mà điện hạ không phải cô đơn như trước, không còn xem nhẹ chuyện sống chết, lại tích cực phối hợp điều trị, có khát vọng sống mãnh liệt.

Từ lâu điện hạ đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân, sở dĩ chịu đi tìm Tiên Nhan Thao là vì bị các thuộc hạ lấy cái chết để ép buộc, chứ nếu hắn muốn lấy Thoát Cốt Đan cho bằng được thì đã không tùy tiện để quận chúa giành mất như thế.

Thiên Viên luôn ngóng trông điện hạ và quận chúa có thể thành đôi, mỗi khi có quận chúa ở bên, điện hạ lại dịu dàng và rạng rỡ hơn, tươi cười nhiều hơn, Đông cung cũng không còn vắng vẻ ảm đạm như thường ngày.

Đọc truyện chữ Full