DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 202

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Nàng tạm thời cho rằng Tiêu Hoa Ung chỉ yêu cầu cao đối với thuộc hạ làm việc bên ngoài, còn người hầu thân cận

thì chỉ cần trung thành, không qu3an trọng năng lực.

Trân Châu cụp mắt, che giấu nỗi lo trong lòng. Có thể thấy Thái tử điện hạ còn có ý đồ khác, ngặt nỗi quận chúa

nhà m1ình không để tâm đến chuyện tình ái, cũng không có tâm cơ nên không nhận ra ý đồ của Thái tử điện hạ.

Có điều, tạm thời quận chúa đã quy9ết định sẽ gả vào Đông cung, nếu quá cứng rắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt

sau này của quận chúa và Thái tử điện hạ, vả lại trước mắt Thái tử điện3 hạ cũng chỉ muốn lấy lòng quận chúa, tìm

đủ mọi cách để tiếp cận quận chúa, Trân Châu bền không nói ra.

“Trân Châu, em đi chuẩn bị ít l8á bạch quả, Hồng Ngọc vào kho chọn ít vải gấm hợp với điện hạ, ta sẽ may cho hắn

một cái gối vậy.” Thẩm Hi Hòa càng nghĩ càng thấy tặng gối là ổn nhất. “Quận chúa thấy cuộn gẩm này có được

không?” Hồng Ngọc ôm về một cuộn gầm màu đen thêu chỉ vàng và chỉ bạc, hoa văn hình lá bạch quả.

Lúc Thẩm Hi Hòa đến Giang Nam thăm tiểu cữu, hiệu buôn vải lớn nhất Giang Nam biết Thẩm Hi Hòa thích bạch

quả bèn cho thợ khéo dệt mẫu gẩm này tặng cho Thẩm Hi Hòa.

Mấy cuộn gấm màu khác đã được Thẩm Hi Hòa dùng làm vỏ chăn, khăn trải giường, riêng cuộn này có màu tối

nên nàng không dùng, vả lại màu đen thêu chỉ vàng cũng không hợp để người thường sử dụng, nàng bèn cất trong

rương.

Giờ tặng cho Thái tử điện hạ là phù hợp nhất. Thẩm Hi Hòa đưa tay vuốt ve, chất vải mịn màng sáng loáng, cầm

lên nặng tay, hoa văn tinh xảo: “Dùng cuộn này đi.” Tiêu Hoa Ung đã muốn nàng tự tay làm, Thẩm Hi Hòa cũng

không nhớ đến ai, từ chọn lá, phơi lá đến phối dược liệu, cắt may, bước nào nàng cũng ôm đồm cả.

Trong thời gian này, vết thương của Bộ Sơ Lâm đã lành, cứ vài ba ngày lại chạy đến quận chúa phủ một chuyển.

Hôm nay, Bộ Sơ Lâm mang theo một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Thẩm Hi Hòa: “Hôm nay đi dạo tiệm bạc thấy

được thử này, đoán muối sẽ thích nên ta bèn mua.”

Thẩm Hi Hòa mở ra, bên trong là một chiếc lược ngọc. Đây là món trang sức được nữ lang thời nay ưa chuộng, từ

thiếu nữ cập kê đến phụ nhân đã lấy chồng, hầu như không có nữ lang nào không dùng. Lược có nhiều loại, làm

bằng vàng bạc, ngọc hoặc ngà voi.

Chiếc lược Bộ Sơ Lâm tặng nàng được làm bằng bạch ngọc thượng đẳng, hai đầu có hoa văn tinh xảo, bên trái chạm

hình lá bạch quả, bên phải là hồ điệp xòe cánh, ở giữa khảm một viên hồng ngọc lớn.

Một chiếc lược tinh xảo và lộng lẫy, sờ vào lạnh buốt như băng, Thẩm Hi Hòa rất thích, không khỏi mân mê hồi lâu,

chiếc lược dần ấm lên, còn tỏa mùi hương nhàn nhạt.

Thẩm Hi Hòa đưa cho Bộ Sơ Lâm: “Ngươi ngửi thử xem.”

Bộ Sơ Lâm quan sát sắc mặt Thẩm Hi Hòa, không biết nàng đang vui hay giận, bèn nhích lại gần ngửi thử nhưng

không nghe được mùi gì: “Đâu có mùi gì khác lạ.”

Thẩm Hi Hòa lại gọi: “Hồng Ngọc.” Hồng Ngọc là người có khứu giác nhạy nhất trong số các tỳ nữ của nàng,

nhưng nàng ta dâng hai tay nhận lấy chiếc lược rồi ngửi thử cũng không thấy có gì không ổn. “U U, rốt cuộc muội

ngửi được mùi gì vậy?” Bộ Sơ Lâm biết khứu giác Thẩm Hi Hòa nhạy bén phi thường.

“Là táng hương.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng đặt chiếc lược ngọc vào trong hộp, không còn vui sướng như lúc ban

đầu.

“Tạng* hương à?” Bộ Sơ Lâm nghe nhầm, “Tạng hương không tốt cho người ta hả?”

(*) “Táng” và “tạng” là hai từ đồng âm, Bộ Sơ Lâm đã nghe nhầm.

Nàng ta thầm thấy lạ, tạng hương rất đắt đỏ, nguyên liệu toàn là dược liệu quý giá đất Thục và Thổ Phồn, nhà bình

thường còn dùng không nổi, phụ thân nàng ta học đòi phong nhã mua một ít về dùng, rất thích mùi hương của nó,

ngặt nỗi giá cao, đành gân cổ nói: “Ông đây chỉ thích mùi mồ hôi đàn ông!”

“Là tăng trong mai táng.” Thẩm Hi Hòa sửa.

Bộ Sơ Lâm hóa đá trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng: “Mai táng á?”

Thấy Thẩm Hi Hòa gật đầu khẳng định, Bộ Sơ Lâm nhảy dựng lên, chùi bàn tay nãy giờ cầm lược lên y phục, vẫn

cảm thấy khó chịu, vội vàng hô hoán Hồng Ngọc: “Mau, mau, mau, chuẩn bị nước thơm cho ta, ta muốn rửa tay!”

Hồng Ngọc nghe nói là táng hương cũng sợ Thẩm Hi Hòa bị xui rủi, hối hả đi lấy nước thơm.

“Mẹ nó! Dám bán đồ của người chết cho ta!” Bộ Sơ Lâm vừa rửa tay vừa mắng, “Ta không dẫn theo Kim Ngô vệ

đập tan tiệm bạc của lão ta thì không mang họ Bộ nữa!”

Thẩm Hi Hòa không tin ma quỷ, cũng không thấy xui rủi gì, nhưng tính năng thích sạch sẽ nên cảm thấy chiếc lược

này có phần ô uế. Nàng nhìn Bộ Sơ Lâm với vẻ điềm tĩnh: “Chứng cứ đâu? Ngươi muốn phá cửa hàng bạc của

người ta, vậy có chứng cứ gì không?”

Táng hương được chôn trong lăng mộ, thường là loại hương mà người quá cố hay dùng lúc sinh thời, có điều trong

mộ lạnh lẽo nên hương liệu cũng bị ảnh hưởng, mùi hương lạnh lẽo đặc trưng đó chỉ có Thẩm Hi Hòa mới phân

biệt được, muốn chứng minh cũng chẳng có cách nào, đương nhiên không thể lấy làm chứng cứ.

Bộ Sơ Lâm á khẩu, đúng là không có chứng cứ, nàng ta càng giận dữ tợn.

Hồng Ngọc dẫn theo người hầu bưng nước thơm đến, Thẩm Hi Hòa dùng xà phòng thơm mình tự làm, thong thả

rửa tay.

Bộ Sơ Lâm ngâm tay trong chậu nước thật lâu mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, bôi một lớp xà phòng thật dày, rửa đi

rửa lại mới thấy thật sự sạch sẽ lòng nhẹ nhàng hơn ít nhiều “Lão chưởng quỹ tiệm bạc nói với ta rằng chiếc lược

này do thợ trong tiệm làm ra, chỉ có một chiếc duy nhất, ta biết muội thích là bạch quả nên mới mua, vốn nghĩ muội

sẽ vui, ai ngờ…”

Nói đến đây, Bộ Sơ Lâm lại điên tiết, cầm lấy chiếc hộp đi ra ngoài: “Đây không phải chuyện nhỏ, có kẻ đào mộ

trộm của, vì tiền chẳng màng lương tâm, ta phải tìm tảng đá họ Thôi mới được!”

Thôi Tấn Bách là người đáng tin cậy, việc này nhờ hắn là thích hợp nhất.

Bộ Sơ Lâm hối hả chạy đến Đại Lý tự, sai dịch vừa thấy nàng ta liền hớt hải chạy vào trong, toan đóng cổng lại, Bộ

thể tử đến Đại Lý tự chắc chắn sẽ gây họa cho Thôi Thiểu khanh!

Từ xa, Bộ Sơ Lâm cũng thấy được sai dịch của Đại Lý tự muốn chặn mình ngoài cổng, bèn đạp lên lưng ngựa lấy

đà, tung người nhảy đến trước cổng, thò chân qua cánh cổng sắp khép lại, ngoắt một cái, vươn tay kéo cổng mở ra.

Bộ Sơ Lâm khẽ “hừ một tiếng, nghênh ngang đi thẳng đến phòng Thôi Tấn Bách.

Thôi Tấn Bách đang phân phó sai dịch làm việc, Bộ Sơ Lâm xông vào như một cơn gió, nắm tay Thôi Tấn Bách:

“Tảng đá họ Thôi, có kẻ hãm hại ta, ta là khổ chủ, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta, bằng không cải tiếng nhân

tình của Đại Lý tự thiếu khanh của ta chẳng hóa ra trò cười à?”

Nhân tình của Đại Lý tự thiếu khanh?

Các sau dịch đơ người như khúc gỗ, sau đó đồng loạt nhìn Thôi Thiếu Khanh tài hoa của bọn họ bằng ánh mắt thương hại.

Trán Thôi Tấn Bách nổi gân xanh: “Các ngươi lui xuống hết đi, làm việc theo những gì ta đã dặn.”

“Vâng” Các sai dịch nhanh chóng chuồn em. “Có chuyện gì?” Thôi Tấn Bách hỏi, sắc mặt lạnh bằng. “Ta tặng quận chúa một món quà, không ngờ lại là đồ tùy táng! Tức chết đi được!” Bộ Sơ Lâm đưa chiếc hộp mở sẵn đến trước mặt Thôi Tấn Bách. Thôi Tấn Bách không nghe rõ câu kế tiếp, trong đầu chỉ ong ong mấy chữ “ta tặng quận chúa một món quà.”

Đọc truyện chữ Full