DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 210

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Dương Lăng công chúa giỏi nhìn mặt đoán ý, nàng ta biết Lưu Tam Chỉ đang nhắc nhở Hữu Ninh để không muốn

nghe mình nói vậy: “Vâng ạ”

Dương Lăng công chúa đi rồi, Hữu Ninh để mới cười lạnh lùng: “Trẫm cố ý phao tin muốn hòa thân để xem mọi

người phản ứng thế nào, không 1ngờ người đầu tiên đứng ngồi không yên lại là con gái của trẫm. Nó sẵn sàng bất

chấp tất cả để khỏi phải hòa thân.”

Nếu Hữu Ninh đ9ể không ngấm ngầm đồng ý, tin tức Thổ Phồn muốn cầu thân sao có thể rò rỉ sớm như vậy?

Hữu Ninh để muốn nhận đây thăm dò phản ứng 3quan lại trong triều, nhưng ai nấy đều khôn khéo, không tỏ thái

độ gì.

“Bệ hạ bớt giận, công chúa còn nhỏ tuổi, lại là cành vàng l8á ngọc, nữ lang bình thường lấy chồng xa còn lo âu thấp

thỏm, công chúa như vậy cũng là lẽ thường.” Lưu Tam Chỉ vội trấn an.

Hữu Ninh để xuống bậc thềm, đi vào thiên điện, hai tay chắp sau lưng, ngước nhìn tấm bản đồ trước mặt, ánh mắt

xoáy vào vị trí của Thổ Phồn.

Bên trái Thổ Phồn là Tây Bắc, bên phải là Thục Nam, nếu có thể chiếm được Thổ Phồn…

“Lần này, trẫm tuyệt đối không đồng ý hòa thân!”

Ánh mắt ông ta sắc như dao, thoáng hiện vẻ đau thương.

Hai mươi năm trước, ông ta vừa mới đăng cơ, hãy còn chịu nhiều ràng buộc, chỉ biết trơ mắt nhìn người trong lòng

bị ép hòa thân.

Bao năm nay, mỗi lần nửa đêm bừng tỉnh, ông ta lại nhớ lại ngày hôm ấy, nàng rưng rưng gạt tay mình: “Bệ hạ, đời

này được gặp bệ hạ, được lọt vào mắt xanh của bệ hạ, thiếp chẳng còn gì hối tiếc. Thiếp không có tài cán gì, không

thể phân ưu thay bệ hạ, nay có thể vì bệ hạ, vì dân chúng nước nhà cống hiến chút tài hèn sức mạc là may mắn của

thiếp.

Bệ hạ đừng đau lòng, thiếp đi chuyến này không hẹn ngày về, chỉ mong bệ hạ có thể xây dựng một quốc gia thái

bình thịnh trị, dân giàu nước mạnh, trở thành một cường quốc danh tiếng lẫy lừng!

Mong rằng thiếp sẽ là người phụ nữ cuối cùng phải hòa thân của triều ta, từ nay về sau, phụ nữ nhà Hán sẽ không

còn chịu khổ hòa thân nữa!”

Mắt Hữu Ninh để ngấn lệ, ai cũng nghĩ Hoàng để thích làm gì thì làm, nhưng đến một người phụ nữ chân yếu tay

mềm ông ta cũng không bảo vệ được

Ông ta đã sớm không còn là vị Hoàng đế bị hoạn quan, quyền thần và quân phiệt cản trở đủ đường, sau hai mươi

năm, cuối cùng ông ta đã làm được, từ nay nữ lang nhà Hán sẽ không còn phải hòa thân nữa, muốn chiến thì chiến!

“Cứu ta với, UU..” Thẩm Hi Hòa đang đăm chiêu nên ra tay với Dương Lăng công chúa kiểu gì thì nghe văng vẳng

tiếng Bộ Sơ Lâm ca thán.

Thẩm Hi Hòa đã quen, mặc cho nàng ta ầm ĩ, nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục tỉ mỉ tỉa cây.

“UU, UU à” Bộ Sơ Lâm chạy tới, níu tay Thẩm Hi Hòa, “Dương Lăng công chúa điên rồi, nàng ta dám xin bệ hạ tứ

hôn, muốn gả cho ta!”

Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mới ngừng tay, ngước mắt nhìn nàng ta xuyên qua những phiến lá xanh bóng: “Gả cho

ngươi ư?” “Ừ, nàng ta muốn gả cho ta!” Bộ Sơ Lâm tức muốn sùi bọt mép.

Đúng lúc này, Mạc Viễn đi tới, khẽ gật đầu với Thẩm Hi Hòa.

Lúc Dương Lăng công chúa đến xin tứ hôn, Hữu Ninh để không cho người lui ra nên có không ít người biết

chuyện, chẳng mấy chốc tin này đã lan truyền khắp trong cung lẫn ngoài cung, Mạc Viễn vốn định tìm Thẩm Hi

Hòa bẩm báo, nghe Bộ Sơ Lâm om sòm bèn xác nhận chuyện này với Thẩm Hi Hòa.

“Ta sơ suất chỗ nào vậy nhỉ?” Bộ Sơ Lâm nghĩ mãi không hiểu vì sao Dương Lăng bỗng dưng có ý định này.

Khác với Hữu Ninh để Bộ Sơ Lâm cho rằng Dương Lăng công chúa muốn gả cho mình không phải chỉ vì tránh né

hòa thân. Kinh thành có biết bao nhiêu lang quân, không thiếu người có thể cưới công chúa. Tuy rằng cưới công

chúa chẳng khác nào cưới một vị tổ tông về thờ nhưng chỉ cần công chúa biết chừng mực, hiếu thảo với trưởng bồi

thì chung sống lâu ngày phò mã cũng sẽ mềm lòng.

Dương Lăng công chúa không thiếu đối tượng để gả, không nhất thiết phải gả cho một kẻ chơi bời lêu lổng lại thích

nam phong như nàng ta! Bộ Sơ Lâm cứ nghĩ mình đã để lộ chân tướng ở đâu đó.

“Chưa chắc là do ngươi.” Thẩm Hi Hòa hừ một tiếng, “Quả thật nàng ta khá thông minh.”

Nàng không ngờ Dương Lăng công chúa lại dùng chiêu này để giữ mạng.

Dương Lăng công chúa đã gióng trống khua chiêng xin được tổ hôn thế kia thì Thẩm Hi Hòa không tiện ra tay với

nàng ta ngay lúc này, bằng không Dương Lăng công chúa mà có bề gì thì Bộ Sơ Lâm có thanh minh thể nào cũng

không ổn, rất bất lợi đối với Bộ Sơ Lâm. Cho dù không có chứng cứ cũng chỉ sợ Hữu Ninh để sẽ cho Tủ Y sử theo

dõi Bộ Sơ Lâm sát sao.

Nếu Bộ Sơ Lâm là đàn ông thật còn đỡ, nhưng nàng ta lại là giả, bị Tú Y sứ theo sát ngày đêm thế nào cũng lòi đuôi.

“Hả?” Bộ Sơ Lâm thắc mắc, “Có chuyện gì ta không biết hay sao?” Thẩm Hi Hòa lại cúi đầu tỉa cây: “Chuyện này

do ta mà ra, ngươi không cần lo, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.” “U U đúng là muội muội yêu của ta, là người tốt với

ta nhất trần đời!” Bộ Sơ Lâm sướng lâng lâng, hoàn toàn không nghe được nửa câu sâu của Thẩm Hi Hòa, vừa nghe

được mấy chữ “sẽ giải quyết giúp người” liền nhào tới chỗ Thẩm Hi Hòa..

Nàng ta muốn ôm Thẩm Hi Hòa một cái, nào ngờ Thẩm Hi Hòa sớm đề phòng, vả lại nàng không còn ốm yếu như

lúc mới vào Kinh nữa, chỉ dịch chân một bước đã khiển Bộ Sơ Lâm vồ hụt, suýt nữa ngã nhào.

“UU…” Bộ Sơ Lâm dầu môi. Thẩm Hi Hòa đặt cây khéo vào khay do nha hoàn bưng, quay đi rửa tay. Bộ Sơ Lâm

cũng đi theo, lấy một ít xà phòng thơm của Thẩm Hi Hòa rửa tay, rửa xong không khỏi ngửi tay mình: “U U, loại xà

phòng thơm

này khác với loại ta mua ở Độc Hoạt Lâu.”

“Đây là xà phòng thơm dành cho nữ.” Thẩm Hi Hòa hời hợt đáp.

Bộ Sơ Lâm: “…”

Nàng ta nhác thấy mấy món vải vóc thêu thùa đặt gần đó, là một chiếc váy màu trắng thêu lá bạch quả vàng kim,

phối với áo đỏ nhạt, hai sắc trắng đỏ đi cùng nhau thật đẹp.

“Đây là y phục mặc nhà của nữ.” Thẩm Hi Hòa lấy khỏi tay Bộ Sơ Lâm.

Bộ Sơ Lâm ngạc nhiên: “UU, muội thêu đẹp thật đấy!”

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, nàng ta luôn được nuôi dạy như đàn ông, vung đao múa kiếm chẳng khó gì,

nhưng những gì phụ nữ nên học lại chưa được học bao giờ. “UU, muội tặng ta bộ y phục này đi.” Bộ Sơ Lâm vuốt

ve bộ y phục với vẻ yêu thích, nàng ta không biết đây là chất vải gì, vừa mịn vừa mát, ngày hè mặc vào chắc sẽ

thoáng mồ hôi.

“Đưa ngươi cất đáy rương à?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt lườm nàng ta.

“Ta sẽ mặc! Ta sẽ lén mặc!” Bộ Sơ Lâm tha thiết trông mong, “Ta từng tuổi này vẫn chưa mặc váy bao giờ, trước kia

cũng chưa từng có ý mặc váy cài trâm, không hiểu sao lại thấy bộ váy này thật đẹp, muốn mặc một lần.”

Vẻ háo hức trong mắt nàng ta không giống giả vờ, từ bé đến lớn, nàng ta chưa bao giờ mặc váy cài trâm, tô son

điểm phấn, luôn luôn ghi nhớ mình là một nữ lang. Bộ Sơ Lâm không biết thêu thùa may vá, nhưng những gì nàng

ta phải học còn nhiều hơn, khổ cực hơn cả những nữ lang chân chính, chỉ riêng tập viết mà thôi, nàng ta cũng phải

luyện sao cho nét chữ của mình không quá mềm yếu giống con gái.

“Tặng ngươi cũng được.” Thẩm Hi Hòa nói: “Cất đi, đừng mặc thử.”

Chỉ cần một sai sót nhỏ là sẽ rơi từ trên mây xuống.

Bộ Sơ Lâm cảm thấy thật ấm áp, bèn khoác vai Thẩm Hi Hòa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, gác đầu lên vai Thẩm Hi Hòa, mắt lấp lánh ánh lệ: “U U, muội tốt với ta quá.”

Xưa nay nàng ta luôn lẻ loi một mình, bởi có một bí mật liên quan đến sống chết của bản thân nên không dám kết giao quá thân thiết với ai, bị đưa vào Kinh khi mới lên ba, hầu như ngày nào nàng ta cũng sống trong lo sợ.

Đọc truyện chữ Full