DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 232

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, bước vào xe ngựa, cẩn thận nhẩm tính thời gian chờ đợi lúc nãy. Sở dĩ lần này nàng đích

thân đến đây vì muốn xác định t3hời gian từ lúc hoa hé nở đến lúc nở rộ mất bao lâu. Nàng dựa vào mùi hương để

phán đoán hoa đã nở rộ cực hạn hay chưa, nàng có thể phân biệt đ1ộ đậm nhạt của hương hoa, nếu hương hoa mỗi

lúc một nồng, chứng tỏ hoa vẫn còn đang nở, nếu mùi hương dần nhạt đi, có nghĩa là hoa sắp tàn. Các9h này chỉ

phù hợp với nàng, người ngoài không thể phân biệt được, có điều nàng có thể quy đổi ra thời gian chính xác.

Dù mỗi đóa hoa có3 thể khác biệt đôi chút nhưng có lẽ chênh lệch sẽ không quá lớn. Thẩm Hi Hòa thuật lại tường

tận cho Trân Châu viết, nếu cách này thật sự hiệu 8quả, về sau nàng sẽ giao việc hải hoa cho thuộc hạ.

Tiêu Hoa Ung ngồi bên cạnh, tập trung lắng nghe ngữ điệu thong thả của nàng, từng chữ từng chữ tựa như những

đóa hoa nở rộ trong tim hắn. Dáng vẻ chuyên chú của nàng thật đẹp biết bao, đặc biệt là khi nàng đang chuyên chủ

vì hẳn, khiến hắn càng ngắm càng mê say.

“E hèm!” Trân Châu biết mình không nên lên tiếng, làm vậy có phần thất lễ với Thái tử điện hạ, nhưng ánh mắt

hừng hực của điện hạ quá lộ liễu, chỉ có quận chúa mới có thể làm ngơ, còn nàng ta và Hồng Ngọc quả thật không

thể chịu nổi nữa.

“Điện hạ về Kinh đi, ta sẽ đi vòng qua phủ Hà Nam” Thẩm Hi Hòa không muốn đi cùng Tiêu Hoa Ung.

Nàng có ý chí kiên định, Tiêu Hoa Ung không thể ảnh hưởng đến nàng, nhưng lại khiến người hầu của nàng bị tác

động không nhỏ.

“Ta…”

“Ta cũng không biết hai đóa hoa này có thể giữ được bao lâu” Không đợi Tiêu Hoa Ung từ chối, Thẩm Hi Hòa đã

đưa chiếc hộp đựng hoa quỳnh cho hắn, “Điện hạ mang về đi, tranh thủ dùng sớm, không uống công ta thức mấy

đêm liền ở đây”

Chiếc hộp trên tay hắn rất nhẹ, những lời nàng nói lại nặng tựa nghìn cân, khiến hắn không thể nào phản bác.

Nếu hắn khăng khăng đi cùng nàng, đến lúc quay về mà hoa tàn mất thì chẳng phải uổng phí công sức của nàng

hay sao?

“Sao ta có thể không trân trọng ý tốt của UU được, ngày mai ta sẽ cấp tốc về Kinh” Tiêu Hoa Ung đành thỏa hiệp.

Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu: “Ta đã ra lệnh cho Mạc Viễn áp giải đám người vệ lang tưởng về Kinh, giao cho bệ

hạ” Nàng muốn giám sát chặng đường về kinh của hắn, sợ hắn nửa chừng quay lại chứ gì? D

Tiêu Hoa Ung cảm thấy Thẩm Hi Hòa có ý này, nhưng cũng biết cần nhanh chóng đưa đám người này về Kinh, trì

hoãn chỉ khiến đêm dài lắm mộng, chưa kể Hữu Ninh để có thể nghi ngờ vì sao nàng lại dẫn bọn họ đi lòng vòng

làm gì.

Bây giờ nàng đã có thể giải thích vì sao mình lại đi đường vòng, thoạt đầu đi vòng từ Lâm Xuyên đến Lịch Dương

là để dẫn dụ đám người vệ lang tướng ra tay, sau đó lại đi từ Lịch Dương sang Hà Nam để tránh mai phục, quyết

không thể thừa nhận mình đến Hà Nam vì Bộ Sơ Lâm, bởi lẽ nàng không được quyền can thiệp vào chuyện triều

chính.

“Đến phủ Hà Nam, nàng phải cẩn thận đấy” Tiêu Hoa Ung căn dặn.

“Chẳng phải điện hạ đã phải người bảo hộ ta còn gì?” Thẩm Hi Hòa cười hỏi.

Tiêu Hoa Ung cười khẽ: “Quả là không thể gạt được ánh mắt tinh tường của UU, nhưng mình thương dễ tránh, ám

tiễn khó phòng, dù sao cũng nên cẩn thận”

“Điện hạ yên tâm” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh đáp, cũng không bảo Tiêu Hoa Ung rút người về.

Có nói hắn cũng sẽ không làm, có làm thì cũng chỉ là giả vờ mặt ngoài mà thôi, thực tế vẫn sẽ phải người đi theo,

nàng vạch trần chuyện này không phải để trách cứ hắn mà là muốn nói nàng đã biết hết thảy, hắn không cần lo

lắng.

“Ta sẽ đợi nàng trong Kinh”

Đợi nàng làm lễ cập kê.

Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung nghỉ ngơi chừng hai canh giờ thì được tin hoàng lăng bị nổ. Vì đang cách kinh

thành khá xa, bọn họ cũng không rõ tình hình trong Kinh thế nào, nhưng tin tức này đã lan truyền khắp chốn, tựa

như một quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, hiển nhiên là có người cũng biết chuyện này và đã âm thầm sắp đặt từ

trước, thế nên tin tức mới lan đi không tài nào bưng bít được.

Khi Thẩm Hi Hòa đến khách điểm dùng bữa, có mấy nhà quyền quý trong vùng đang lũ lượt kéo đến nha môn báo

án. Bọn họ nghe được tin đồn về băng đảng trộm mộ, vội vã đến phần mộ gia tộc xem thế nào, quả nhiên phát hiện

được vết tích đào bới.

Tiêu Hoa Ung quyết định tạm thời không lên đường vội, hắn muốn ở lại quan sát phản ứng của người dân các nơi,

Thẩm Hi Hòa biết hắn nói vậy không phải là lấy cớ nên không thúc giục, nàng cũng không lập tức lên đường đến

phủ Hà Nam mà ở lại thêm một ngày xem xét tình hình.

Ăn xong, một con chim ưng bay tới. Thẩm Hi Hòa nhướng mày, đây không phải là chim cắt của Tiêu Hoa Ung mà

là một con chim ưng bình thường.

Từ xưa người ta đã dùng bồ câu để đưa thư, nhưng đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa thấy có người dùng chim ưng.

Chim ưng không giống như bồ câu, sở dĩ bồ câu được dùng để đưa thư vì nó nhớ rõ nơi mình sinh sống, tuyệt đối

không bay lung tung, chim ưng lại không được như thế.

“Không ngờ lại là lão Ngữ” Tiêu Hoa Ung nhướng mày mỉm cười.

Mạch suy tư của Thẩm Hi Hòa bị cắt ngang, nàng ngước nhìn Tiêu Hoa Ung: “Vụ hoàng lăng là do Tín vương điện

hạ gây ra ư?”

Tiêu Hoa Ung ngạc nhiên: “Sao UU không nghĩ là vụ án trộm mộ?” “Tín vương ở trong Kinh” Thẩm Hi Hòa điềm

đạm nói ngắn gọn.

Nàng không giải thích gì nhiều, chỉ trần thuật một câu. Tiêu Hoa Ung gật đầu, hẳn rất nhạy cảm khi nghe nàng

nhắc đến những người đàn ông khác, nhất là các huynh đệ chưa có chính thế của mình, tất cả bọn

họ đều là kẻ địch của hắn. Hắn băn khoăn, liệu có nên tìm vợ giúp mấy vị huynh đệ này hay chăng?

“Điện hạ?” Thấy Tiêu Hoa Ung bỗng dưng trầm tư, Thẩm Hi Hòa gọi khẽ.

Tiêu Hoa Ung hoàn hồn, mỉm cười với Thẩm Hi Hòa: “UU đoán không sai, vụ hoàng lãng là do lão Ngũ làm” “Thể

lực của Tín vương điện hạ quả là không thể xem thường” Thẩm Hi Hòa không ngờ Tiêu Trường Khanh có thể

khiến tin đồn lan truyền khắp các quận quanh Kinh thành chỉ trong một đêm, thậm chí còn truyền đến cả Lịch

Dương.

“Hắn đã chọn sẵn canh giờ, phân bổ thuộc hạ đến các quận, các phủ, thống nhất tín hiệu với nhau. Sau khi vụ việc

diễn ra, hắn liền phóng tín hiệu, rồi đến các vùng quanh Kinh thành cũng phóng tín hiệu, cứ thể lan xa dần. Nếu

không có tín hiệu này, Tiêu Hoa Ung cũng không thể biết được kẻ đứng sau màn là Tín vương nhanh đến thế.

“Dù vậy cũng phải có lực lượng mới được… Cách này chỉ giúp truyền tin nhanh hơn mà thôi, “Có lẽ Tín vương

điện hạ đã sớm phá được án trộm mộ rồi.”

“Hắn chính là ứng viên Thái tử mà bệ hạ từng dốc sức bồi dưỡng cơ mà” Tiêu Hoa Ung nhìn Thẩm Hi Hòa, “Bệ hạ

muốn tôi luyện hắn thành một vị Hoàng để lạnh lùng sắt đá, thế nên mới gả Cổ gia nữ lang cho hắn, không ngờ

hắn lại suy sụp, tuy bệ hạ thất vọng, không trọng dụng hơn nữa, nhưng những thủ đoạn hắn học được từ bệ hạ cũng như thể lực gây dựng được nhờ có ân sủng của bệ hạ vẫn còn đó”

“Bệ hạ dùng Cổ gia và Tín vương phi quá cố để tôi luyện Tín vương điện hạ, vậy còn điện hạ thì sao?” Thẩm Hi

Hòa nhìn lại hắn.

“Bệ hạ sẽ không tôi luyện ta.” Tiêu Hoa Ung nhếch môi: “Trong lòng ông ta, ta không thể là người thừa kế ngai vàng.”

“Dăm ba năm sau thì sao?” Thẩm Hi Hòa lại hỏi.

Trong vài năm tới, đương nhiên Hữu Ninh đế sẽ không nghi ngờ gì, nhưng sau dăm ba năm nữa mà Tiêu Hoa Ung vẫn còn sống như thường, liệu ông ta có thể không ngờ vực dù chỉ mảy may hay không?”

“Nếu dăm ba năm nữa mà ta vẫn chưa thể thâu tóm quyền lực trong tay bệ hạ thì thà để chất độc phát tác chết quách cho rồi.” Lời này nghe thật ngông cuồng, nhưng Tiêu Hoa Ung lại nói với vẻ hết sức bình thản.

Đọc truyện chữ Full