DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 290

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tuyết rơi lả tả, phủ lên mặt đất một lớp mỏng như thảm lông dê Tây Bắc, nhẹ nhàng bao trùm đình đài lâu các,

phản chiếu á3nh nến lấp lóa.

Đương lúc cuối Đông, cảnh sắc trông thật ảm đạm thê lương, cỏ cây khô héo, chỉ có hoa mai ganh đ1ua cùng hoa

tuyết.

Thẩm Hi Hòa mặc váy màu trắng ngà thêu hoa mai, khoác áo choàng viên lông bảo màu trắng bạc, 9ngồi bên chậu

than đọc tài liệu Mạc Viễn đem đến, trong đó là những hàng chữ chi chít viết về tiểu sử Tam vương tử Mục N3ỗ

Cáp của Đột Quyết.

Thông qua câu từ, Thẩm Hi Hòa có thể hình dung dáng vẻ của Mục Nỗ Cáp trong đầu, không phải8 là ngoại hình

cụ thể mà là tác phong và tính cách của hắn.

“Hắn ta là người khôn khéo, có tinh thần cảnh giác cao độ, lại có võ nghệ cao cường.” Thẩm Hi Hòa đặt xấp giấy

xuống, cầm lấy chiếc lò sưởi tay Trân Châu đưa sang, “Muốn gài bẫy hắn ta thì phải thành công ngay chiêu đầu

tiên.”

Bằng không, hắn ta sẽ cảnh giác hơn trước, muốn ra tay lần nữa không phải là dễ.

“Quận chúa, Mục Nổ Cáp cũng đang thăm dò quận chúa đấy.” Mạc Viễn nói.

“Thái tử điện hạ đã so chiều cùng hắn khi đến cứu viện phụ thân.” Thẩm Hi Hòa cười nói, “Giữa chốn Kinh thành

này, Thái tử điện hạ qua lại với ta nhiều nhất, Mục Nỗ Cáp muốn thăm dò ta cũng là dễ hiểu.”

Chỉ e hắn ta muốn thăm dò Tiêu Hoa Ung thông qua nàng, Thẩm Hi Hòa đang lo không biết làm thế nào để chủ

động ra tay mà không khiến cho Hữu Ninh để nghi ngờ, nếu Mục Nỗ Cáp tự mò tới cửa, nàng sẽ bớt được khối

việc.

“Quận chúa đừng lấy chính mình làm mồi câu đấy nhé.” Trân Châu hiểu ngay Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, vội vàng

khuyên nhủ.

Đoản Mệnh nhảy lên bàn, toan ăn vụng bánh ngọt, Thẩm Hi Hòa thấy vậy bèn ôm lấy nó, vuốt ve bốn chân lông xù

của nó, làm Đoản Mệnh kêu meo meo: “Các em nghĩ nếu muốn dò xét Thái tử điện hạ thông qua ta thì hắn ta sẽ

làm thế nào?”

“Quận chúa thường ở trong phủ ít khi ra ngoài, hắn ta không dám xông vào quận chúa phủ bức bách quận chúa

đầu.” Hồng Ngọc nói.

Bích Ngọc tiếp lời “Lúc ra ngoài quận chúa cũng có hộ vệ theo sát hắn ta không có nhiều tùy tùng không dám tùy

tiện ra tay với quận chúa được.”

Tử Ngọc chớp mắt, ở đây nàng ta không có quyền lên tiếng.

Trân Châu trầm ngâm chốc lát: “Mồng Sáu là sinh nhật Đại vương phi, Đại vương phi đã gửi thiệp mời, nếu hắn ta

đến dự thì đó là thời cơ tốt.”

Vả lại, nếu vụ việc xảy ra tại Đại vương phủ, Hữu Ninh để sẽ khó điều tra hơn, hiềm nghi của Tiêu Hoa Ung sẽ

giảm bớt.

“Có điều, chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ không đến dự.”

Cả triều đều biết sức khỏe Thái tử không được tốt, xưa nay không tham dự các yến tiệc không quan trọng, đây lại là

sinh nhật Đại vương phi chứ cũng chẳng phải sinh nhật Đại vương, chưa chắc bọn họ đã gửi thiệp mời Thái tử.

Năm ngoái, Thái tử điện hạ cũng không đến dự sinh nhật Định vương phi.

“Hắn có muốn đến ta cũng không cho.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, Thái tử điện hạ thích nàng, cho dù hắn không mời

mà đến thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ.

Trân Châu thắc mắc: “Nếu điện hạ không đến thì Mục Nỗ Cáp việc gì phải ra tay?”

Thẩm Hi Hòa gãi cổ Đoản Mệnh, nàng hơi cúi người, khiến mái tóc óng ả rũ xuống che khuất nửa mặt, ánh lửa bao

trùm cả người nàng, tạo thành một vầng sáng ấm áp, trông rất đỗi dịu dàng: “Giữa đàn ông với nhau, muốn kích

thích cơn phẫn nộ của đối phương thì ngoài giết người nhà ra, một biện pháp khác là cướp đoạt quyền thế, địa vị

hoặc… mỹ nhân của hắn.”

Trân Châu giật mình, Bích Ngọc và Hồng Ngọc cũng biến sắc.

“Ý quận chúa là… Mục Nỗ Cáp muốn… làm chuyện bất chính với quận chúa?” Đến cả người trì độn như Tử Ngọc

cũng hiểu được.

“Sao hắn ta dám?” Trân Châu nghĩ trừ khi Mục Nỗ Cáp bị điên, bằng không hắn ta nào dám nhúng chàm Thẩm Hi

Hòa? Hắn ta là Đột Quyết vương tử, Tây Bắc vương lại là bức tường thành mà Đột quyết không tài nào công phá

được, nếu hắn dám có ý đồ bất chính với Thẩm Hi Hòa, Hữu Ninh để sẽ là người đầu tiên giết chết hẳn ta

“Các em sai rồi.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, buồng Đoản Mệnh ra. Nó đang thoải mái vì được Thẩm Hi Hòa vuốt ve,

đuôi cũng quặp lại, nàng vừa buông ra, nó liền lay lay tay áo nàng. Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nhưng cũng hết sức

kiên quyết đẩy nó ra.

Trước kia nó cũng từng làm thế, còn cào rách cả tay áo Thẩm Hi Hòa, vì vậy mà bị Thẩm Hi Hòa phạt, về sau nó

biết điều chỉ dùng lực thật nhẹ.

“Đương nhiên hắn ta không dám chủ động ra tay với ta, nhưng nếu ta và hắn “ngoài ý muốn” cùng chung chăn

gối, hắn chẳng có lỗi, bệ hạ còn có thể làm gì?” Thẩm Hi Hòa cụp mắt, Đoản Mệnh vẫn đang lay tay áo nàng, nàng

tóm cổ nó đặt sang một bên.

Đoản Mệnh toán nhào tới, thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình bằng ánh mắt nhàn nhạt, nó lập tức ngoan ngoãn nằm im

tại chỗ.

“Bệ hạ sẽ không chỉ trích hắn mà có khi còn mừng thầm ấy chứ.”

Một khi nàng mất đi sự trong sạch, chẳng những phải gả cho Mục Nỗ Cáp, Thẩm Nhạc Sơn cũng sẽ phải bàn giao

binh quyền Tây Bắc để tránh hiểm nghi. Có lý do chính đáng đến vậy, bách tính Tây Bắc cũng khó mà bất bình thay

Thâm Nhạc Sơn được.

Bọn họ tin tưởng Thẩm Nhạc Sơn nhưng còn quan tâm đến gia đình mình hơn, làm sao bọn họ có thể yên tâm để

nhạc phụ của Đột Quyết vương tử trấn giữ Tây Bắc cơ chứ?

Hữu Ninh để không thể chủ động để Thẩm Hi Hòa đi hòa thân rồi thu hồi binh quyền được, làm vậy vừa khiến

bách tính Tây Bắc phản cảm, vừa khiến binh sĩ trấn thủ biên cương nguội lạnh cõi lòng, chỉ sợ một ngày nào đó

công lao quá nhiều sẽ bị chủ tử kiêng dè, vợ con chẳng được bình yên, mà như vậy thì còn ai dám ra sức giết địch

nữa?

Hữu Ninh để không thể chủ động, song lại có thể bị động ra tay!

Sắc mặt bọn Trân Châu tái mét, bọn họ không ngờ sự tình còn có thể như thế.

“Hiện tại, hắn ta đang cần thời cơ, cũng đang cần có người giúp hắn một tay.” Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi, “Ta sẽ

đưa cho hắn một người.”

Tiêu Hoa Ung không ngờ Thẩm Hi Hòa lại nhanh chóng tiến cung đến vậy, rõ ràng hôm qua hắn mới bảo Thiên

Viên báo tin cho Thẩm Hi Hòa cần thận trọng trong thời gian này, không cần vào cung để tránh biển thành quân cờ

cho người khác lợi dụng đối phó hẳn.

“Điện hạ coi thường ta đến thế sao?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt nói, “Dẫu có người ra tay đi nữa, ta há phải người

ngồi chờ chết? Ai là người được lợi còn chưa biết được đâu.” Sắc mặt nàng vẫn điềm tĩnh, nhưng Tiêu Hoa Ung

biết nàng chỉ nói thế chứ cũng không cho rằng hắn đang coi thường nàng.

Có lẽ Thẩm Hi Hòa cũng không nhận ra bản thân đã thong dong và tự nhiên hơn khi trò chuyện cùng hắn, đây chỉ

là một thay đổi nhỏ nhưng cũng đủ khiến Tiêu Hoa Ung cảm thấy ngọt ngào quá đỗi, ý cười dịu dàng đong đầy

trong từng ánh mắt nụ cười của hắn, nốt ruồi nơi khóe mắt nhuộm vẻ phong tình: “Ta nào dám coi thường U U, ta

biết nàng thích yên tĩnh nên mới sợ vì mình mà sự yên tĩnh của nàng bị quấy nhiễu, để rồi nàng lại trách ta.”

Trên thực tế, với thủ đoạn và năng lực của Thẩm Hi Hòa, trừ khi ra chiêu bất ngờ như lúc Biện Tiên Di lợi dụng

Thẩm Vân An để đánh lén nàng, kể cả chính hằn dốc sức tính kể cũng chưa chắc có thể hạ gục Thẩm Hi Hòa ngay

chiêu đầu tiên chứ đừng nói là ai khác.

Tiêu Hoa Ung tán thường mưu trí của Thẩm Hi Hòa không chỉ vì yêu ai yêu cả đường đi, mà vì sự thật là thể.

Thẩm Hi Hòa nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, quả thật Tiêu Hoa Ung rất hiểu nàng. Nếu có kẻ dám ra tay với nàng, chắc chắn

nàng sẽ giận lấy người có liên quan, chẳng hạn như vì bị Vinh gia nương từ gài bẫy trong ngày Trùng Cửu mà đến giờ nàng vẫn chẳng

thể tươi cười hòa nhã với Tiêu Trường Doanh được.

“Hôm nay ta đến gặp điện hạ vì muốn nói một tiếng, ngày mốt là sinh nhật Đại vương phi, điện hạ đừng lặn lội gió tuyết đến dự tiệc

đấy nhé.” Thẩm Hi Hòa căn dặn.

“UU sợ ta vướng tay vướng chân sao?” Tiêu Hoa Ung có phần dở khóc dở cười.

Đọc truyện chữ Full