DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 294

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tất nhiên, hai người này không hề biết bọn họ có thể gặp nhau trong cung mà không ai hay biết là nhờ có Thẩm Hi

Hòa và Tiêu Hoa Ung hỗ trợ.

K3hoảnh khắc thấy Mục Nỗ Cáp, sắc mặt Dương Lăng công chúa trắng bệch, toan quay lưng bỏ đi.

Nàng ta có thể hợp tác với bất kỳ ai, nhưng đối p1hương phải là đồng bào mới được, dù gì nàng ta cũng là công

chúa, là con gái của Hoàng thượng, nếu sự tình có gì sơ suất mà bại lộ thì cũng không đế9n mức bị ban tội chết.

Nhưng nếu đối phương là Đột Quyết vương tử thì lại khác, một khi vụ việc bại lộ, không cần biết mục đích của

nàng ta là gì, d3ù có là công chúa thì Hữu Ninh để cũng khó lòng giữ mạng cho nàng ta được!

“Công chúa xin đợi đã.” Mục Nổ Cáp nói tiếng Hàn rất lưu loát. Dư8ơng Lăng công chúa đang ngạc nhiên thì đã bị

Mục Nỗ Cáp chặn đường, nàng ta giận dữ “Vương tử, đây là hoàng cung! Vương tử có biết ta chỉ cần thét một

tiếng, vương tử sẽ bị tội gì không hả?”

Mục Nỗ Cáp lùi lại, vái chào theo kiểu Đột Quyết: “Mong công chúa thứ lỗi, ta không có ý mạo phạm công chúa,

hôm nay mạo muội mời công chúa đến đây vì chúng ta có chung kẻ địch.” “Ta không biết ngài đang nói vớ vẩn gì

nữa, chúng ta không có khả năng có chung kẻ địch.” Dương Lăng công chúa khẽ mắng, sau đó đi vòng qua Mục Nỗ

Cáp. Mục Nỗ Cáp xoay người nhìn theo bóng lưng nàng ta: “Công chúa, đây là cơ hội duy nhất để ngài diệt trừ

Thẩm Hi Hòa đấy!“.

Dương Lăng công chúa khựng lại, vần và chiếc khăn trong tay, khóe mắt đỏ hoe. Nàng ta thình lình xoay người lại,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hận nàng ta, hận không thể băm vằm nàng ta thành muôn nghìn mảnh, nhưng ta sẽ

không cấu kết với ngoại bang đối phó với nàng ta, cũng chẳng phải vì cao thượng gì, có điều ta không muốn rơi

vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục.”

Hôm nay nàng ta liên minh với Mục Nỗ Cáp, liệu sau này có bị Mục Nỗ Cáp bắt thóp không? Một khi đã đặt chân

lên thuyền giặc, liệu nàng ta có thể bình an rút lui được chăng?

“Công chúa hãy nghĩ kỹ đi, đừng vội vàng từ chối, chi bằng nghe ta nói rồi hẵng quyết định được không?” Mục Nỗ

Cáp tiến lên một bước, “Người thông minh như công chúa hắn có thể đánh giá được ta có hại công chúa hay

không.”

Dương Lăng công chúa hơi dao động nhưng vẫn lặng thinh không đáp, chỉ nhìn Mục Nỗ Cáp bằng ánh mắt đề

phòng.

Mục Nỗ Cáp biết nàng ta đang nghĩ gì, hắn nói: “Ta muốn ái nữ của Tây Bắc vương trở thành người phụ nữ của ta.”

Dương Lăng công chúa tròn mắt, cất tiếng cười nhạo: “Ngài điên rồi à? Ngài muốn hai nước nổ ra chiến tranh chứ

gì!”

“Chẳng phải nữ lang người Hán luôn xem trinh tiết như tính mạng hay sao? Lẽ nào nàng ta sẽ lấy cái chết tỏ lòng

trong sạch?” Mục Nỗ Cáp cho rằng việc này có tính khả thi rất cao, “Chỉ cần ta thật lòng cầu hôn, lại đưa ra điều

kiện có lợi, ta tin bệ hạ sẽ đồng ý.”

Đây là biện pháp tốt để ép Tây Bắc vương rời khỏi Tây Bắc, hắn có thể thuyết phục phụ vương dâng một tòa thành

làm sính lễ, miễn người trấn thủ Tây Bắc không còn là Thẩm gia thì có bỏ ra một hai tòa thành để dụ địch cũng

chẳng sao, sau này ắt có ngày đòi lại…

Dương Lăng công chúa nghĩ cho dù Thẩm Hi Hòa có thất thân với Mục Nỗ Cáp đi nữa, Tây Bắc vương cũng sẽ

không chịu thua. Dưới sự cai trị của Tây Bắc vương, Tây Bắc đang vững như thành đồng, biết đâu ông ta sẽ khơi

dậy chiến tranh giữa hai nước rồi nhận cớ này trả thù Đột Quyết thì sao.

Nhưng khi nghe Mục Nỗ Cáp nói phụ hoàng sẽ đồng ý, nàng ta chợt nghĩ phụ hoàng vốn kiêng kỵ Tây Bắc vương,

nếu phụ hoàng muốn tác thành, chỉ e Tây Bắc vương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không sẽ bị

phụ hoàng nắm thóp, khác nào tự chui đầu vào rọ.

Tim nàng ta đập thình thịch, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

Việc này mà thành công, Thẩm Hi Hòa chỉ còn đường tự sát để giữ gìn binh quyền của Tây Bắc vương hoặc chấp

nhận gả đến Đột Quyết. Đây quả thật là lối thoát duy nhất của nàng ta, Thẩm Hi Hòa đã quyết giết nàng ta bằng

được, thủ đoạn lại cao cường, cái chết của Lương Chiều dụng cho đến nay vẫn chưa được giải đáp, nàng ta không

muốn trở thành Lương Chiêu dung thứ hai.

Dương Lăng công chúa nhìn Mục Nỗ Cáp, vẫn thấy băn khoăn: “Vì sao ngài lại muốn cưới nàng ta, chẳng lẽ vì

thích nàng ta?”

“Ha ha ha…” Mục Nỗ Cáp thấp giọng bật cười, “Ta chưa gặp nàng ta bao giờ, nàng ta đẹp xấu thế nào còn không

biết, nhưng chỉ cần nàng ta là con gái của Tây Bắc vương là được.”

Lời ấy ngụ ý rằng mục đích của Mục Nỗ Cáp là Tây Bắc vương, mà Tây Bắc vương cũng chính là mối họa trong

lòng Hữu Ninh để.

Dương Lăng công chúa đã dao động, Mục Nỗ Cáp lấy một lọ thuốc nhỏ, đặt trên bàn đá: “Công chúa, đây là bí

dược của vương đình chúng ta, sau khi giao hoan, có là y sư giỏi nhất cũng không biết được người đó bị bỏ thuốc.”

Dứt lời, Mục Nỗ Cáp thản nhiên rời đi.

Hắn không thể ở trong cung quá lâu, ban nãy mượn cớ đi vệ sinh rồi trèo cửa sổ ra ngoài, để thuộc hạ ở lại cùng

phòng giả và trò chuyện, càng lâu càng dễ lộ.

Dương Lăng công chúa ngây người đứng đó, nhìn chằm chằm lọ thuốc trên bàn, dằn vặt hồi lâu, cuối cùng cắn răng

cầm lọ thuốc đi.

Có thuốc trong tay, nàng ta cũng chưa vội tin lời Mục Nỗ Cáp mà lén bỏ thuốc cho cung nữ mới được điều đến, hai

cung nữ kia can tội không bảo vệ được chủ tử, lại vu cáo Thẩm Hi Hòa nên đã bị Hữu Ninh để tổng cổ đến cung

Dịch Đình xem như trừng phạt.

Người cung nữ mới tới này có phần vênh váo không hợp ý Dương Lăng công chúa đương nhiên Dương Lăng công

chúa muốn nắm thóp nàng ta trước. Sau khi người cung nữ này thông đồng với thị vệ và bị Dương Lăng công chúa

bắt quả tang, Dương Lăng công chúa bèn mời thái y tin cần đến bắt mạch, quả thật loại thuốc này đúng như Mục

Nỗ Cáp đã nói, chỉ cần… thì sẽ không thể biết được người này từng bị bỏ thuốc. Dương Lăng công chúa cảm thấy

vững tin, cho dù còn chưa khỏe hơn nhưng vẫn mang theo quà tặng đường đường chính chính đến Đại vương phủ.

Đại vương không có trong phủ, nàng ta bèn nói cho Đại vương phi biết rất có thể Thẩm Hi Hòa chính là người đã

hại chết Lương Chiêu dung.

“Công chúa có chứng cứ gì không mà nói vậy?” Lý Yến Yến vuốt ve cây trâm thạch lựu nạm hồng ngọc cài trên tóc,

hờ hững hỏi.

“Ta không có chứng cứ, hôm qua Thẩm Hi Hòa chính miệng nói thế.” Dương Lăng công chúa bình tĩnh nhìn Lý

Yến Yến.

Lý Yến Yến lười nhác ngả người về phía sau, một tay chống cằm, ánh mắt quyến rũ: “O? Cở sao Chiêu Ninh quận

chúa lại nói với công chúa như vậy?”

“Ta biết Tam tấu không tin, những lời ta nói hoàn toàn là thật.” Dưrơng Lăng công chúa khăng định, “Không dối gì Tam tấu, sở dĩ Tứ

tỷ không ưa Thẩm Hi Hòa là do ta đâm bị thóc thọc bị gạo, không biết sao nàng ta lại biết được chuyện này, thế nên mới có ý hại ta.

Hôm qua, nàng ta hẹn ta gặp mặt, ta vốn không muốn đi, tỳ nữ của nàng ta mới nói “Có biết Lương Chiều dung vì sao mà chết không

ta thầm e sợ, thể nên mới đi gặp nàng ta.”

Lý Yến Yến nhẹ nhàng gày chuỗi ngọc gắn trên cây trâm, nhìn Dưrơng Lăng công chúa ra chiều ngẫm nghĩ: “Công chúa nói cho ta

biết việc này là có ý gì?”

“Ta và nàng ta giờ đã là đối thủ một mất một còn, nàng ta là người mưu mô xào quyệt, ta không muốn bị nàng ta khi dễ.” Dương

Lăng công chúa nghiến răng, “Mai là tiệc sinh nhật Tam tẩu, ta muốn nhân dịp này ra tay với nàng ta, Tam tầu không cần hỗ trợ gì cả,

chi cần tạo điều kiện cho ta là được.”

“Mai là tiệc sinh nhật ta, dù việc này không liên quan gì đến ta đi nữa, nhưng nếu nàng ta gặp bất trắc trong phủ, ta biết ăn nói thể nào

với Tam ca của công chúa?” Lý Yến Yến cười khẽ. “Tam tấu yên tâm, Dương Lăng đảm bảo việc này sẽ không liên lụy Tam ca và

Tam tầu.” Dương Lăng công chúa thề thốt.

Đọc truyện chữ Full