DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 298

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tuy ai cũng biết chuyện Dương Lăng công chúa và Mục Nỗ Cáp nhưng lại không dám bàn tán sau lưng, Hữu Ninh

để vẫn giữ thái độ mập mờ, thành ra h3ầu hết những người biết chuyện đều làm như không biết.

Mục Nỗ Cáp cũng ở lì trong dịch quản không dám tùy tiện ra ngoài, không phải vì1 sợ bị người ta xì xầm hay phê

phán gì, hắn ta là đàn ông, việc gì phải bận tâm đến miệng lưỡi người đời? Chẳng qua hắn ta thấy việc này không9

được bình thường, vì sao Dương Lăng công chúa lại bị gậy ông đập lưng ông?

Người gài bẫy Dương Lăng công chúa là Thẩm Hi Hòa hay là T3hẩm Hi Hòa được người khác hỗ trợ nên mới thoát

khỏi cạm bẫy?

Lòng tràn ngập nghi vấn, Mục Nỗ Cáp có linh cảm chẳng lành, không tài nà8o xua tan nỗi bất an của mình được.

Ngoài ra, vì sao hôm ấy hắn lại mất khống chế sau khi vào phòng? Mùi hương kia rất đáng ngờ.

Tiếc là bọn họ không thể điều tra trong Đại vương phủ được, mà Mục Nỗ Cáp lại không dám nói mình bị hãm hại

kéo Hữu Ninh để sẽ cho điều tra sâu hơn, dẫn đến lộ tẩy mọi chuyện, nên chẳng ai điều tra loại hương liệu được

đốt trong gian phòng đó cả.

Những yếu tố đáng ngờ kia khiến Mục Nỗ Cáp tin rằng có người đang theo dõi hòng gây bất lợi cho mình, đánh

trốn biệt trong dịch quân để âm thầm quan sát.

Không thể không nói, Mục Nỗ Cáp lặn không sủi tăm mấy ngày liền làm Tiêu Hoa Ung cũng phải bó tay. Mục Nỗ

Cáp không có thân thích hay bằng hữu trong Kinh, không có ai có thể dùng làm mồi câu dụ hắn ra ngoài được. Tiêu

Hoa Ung lại đang bị Hữu Ninh để theo dõi, không thể gióng trống khua chiêng đến dịch quản bắt Mục Nỗ Cáp.

Mấy ngày nay, Hữu Ninh để vẫn đang sôi máu vì Mục Nỗ Cáp, sẽ không triệu kiến hắn ta làm gì.

Tiêu Hoa Ung tuy hận Mục Nỗ Cáp nhưng cũng không sốt ruột, dứt khoát để Mục Nỗ Cáp được yên vài ngày, làm

suy yếu tinh thần cảnh giác của hắn ta.

Mấy ngày nay Thẩm Hi Hòa chỉ ở trong phủ hứng nước tuyết, hái hoa mai làm mứt, viết thư gửi phụ thân và

huynh trưởng. Có lần Tiết Cẩn Kiều đến chơi, bắt gặp nàng đang vẽ tranh bèn nài nỉ nàng dạy mình. Vì biến cố lúc

nhỏ nên việc học vỡ lòng của Tiết Cẩn Kiều bị chậm trễ, sau này khi đã bình phục, nàng ta lại không muốn học mấy

thứ này mà chỉ tập trung học võ, quyết tâm mạnh lên để không ai còn khi dễ mình được nữa. Cũng may nàng ta

viết chữ không tồi, nhờ có thúc tổ mẫu bắt khổ luyện.

Giờ thấy Thẩm Hi Hòa vẽ tranh, Tiết Cẩn Kiều lại có hứng thú. Thẩm Hi Hòa chưa dạy ai bao giờ, tài hội họa của

nàng cũng không quá cao siêu nhưng dư sức vỡ lòng cho người khác, bèn kiên nhẫn chỉ bảo cho Tiết Cần Kiều.

“Quận chúa đối đãi với Thất Nương tử thật hiền hòa” Tiễn Tiết Cần Kiều đi rồi, Bích Ngọc không kìm được cảm

thán một câu. “Sau này Thất Nương tử sẽ là tẩu tử của ta, đương nhiên phải thân thiết với nàng ấy” Thấy Tề Bồi

được người hầu đẩy tới, Thẩm Hi Hòa mỉm cười.

Sau khi điều dưỡng gần một tháng, Tề Bồi đã bình phục, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

“Tiểu nhân đến từ biệt quận chúa” Tề Bồi nói.

“Cậu chỉ mới ngừng uống thuốc, hôm nay trời lạnh, không nên lên đường” Thẩm Hi Hòa nhắc nhở.

“Tiểu nhân không rời Kinh, có điều lão bộc trong nhà đã đến, nhà tiểu nhân cũng có một tòa nhà trong Kinh Tế Bồi

giải thích, “Tiểu nhân là người ngoài, lúc trước là do tình thế bắt buộc, nay đã bình phục thì không thể tiếp tục ở lại

quận chúa phủ được”

Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Nếu thế thì cậu cứ đi.”

Tề Bồi lặng thinh chốc lát rồi nói: “Quận chúa, tiểu nhân chỉ là một kẻ tàn phế, biết là không nên vọng tưởng nhưng

vẫn xin được mặt dày tự tiến cử, hi vọng có thể đầu nhập vào quận chúa phủ, cống hiến sức mình vì quận chúa

Thẩm Hi Hòa nhướng mày, chưa từng nghĩ đến chuyện mời chào Tề Bồi – một thiếu niên nhỏ hơn nàng một tuổi.

Sở dĩ nàng cứu cậu ta là vì cậu ta có dính líu đến Dương phủ, đối tượng nàng muốn thanh trừ lúc

đó.

Về sau, Tề Bồi thỉnh cầu và Hữu Ninh để đồng ý nên Thẩm Hi Hòa mới chấp nhận để cậu ta ở lại trong phủ điều

trị.

“Ta không chào đón kẻ vô dụng.” Nàng chưa bao giờ thương hại người xa lạ.

Nghe vậy, Tề Bồi lại nở nụ cười. Cậu ta không rõ người khác nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy sẽ nghĩ gì, nhưng cậu ta

cho rằng lời này thoạt nghe có vẻ lạnh lùng, thực chất lại không phân biệt đối xử giữa cậu ta với người đầy đủ tứ

chi.

Nàng không đánh giá một người dựa trên việc người đó có đầy đủ tứ chi hay không, mà là người đó có năng lực

thế nào.

“Mong quận chúa có thể cho tiểu nhân một cơ hội để chứng tỏ bản thân.” Mắt Tề Bồi sáng quắc, vô cùng kiên định,

“Cậu cần một cơ hội thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.

“Tề gia kinh doanh đã nhiều đời, tiểu nhân được mưa dầm thẩm đất từ bé. Quận chúa xuất thân quyền quý hẳn là

không thiếu tiền tài, tiểu nhân nguyện gắng sức để Tây Bắc vương phủ cũng được như thế” Tề Bồi dõng dạc.

Tây Bắc vương phủ có thiếu tiền không? Đương nhiên là không, có điều ý Tề Bồi không phải vậy. Thẩm Hi Hòa

điềm tĩnh cụp mắt nhìn Tề Bồi, một lát sau mới lạnh nhạt hỏi: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”

“Quận chúa, tiểu nhân không có ý chất vấn lòng trung quân của Tây Bắc vương và quận chúa, nhưng việc này liên

quan đến sinh tử tồn vong, chuẩn bị kỹ càng vẫn hơn chứ ạ?” Tề Bồi cung kính nói.

Ngụ ý là dù không làm phán thì cũng nên tích trữ tiền bạc nhiều chút để ứng phó với các biến cổ và nguy cơ bất

ngờ.

“Cậu có biết hành động này của cậu có ý nghĩa thế nào không?” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh hỏi.

“Ngày hôm ấy, quận chúa bảo tiểu nhân hãy sống sao cho rạng danh tổ tiên, an ủi vong linh huynh trưởng và tẩu

tử quá cố trên trời cao.” Tề Bồi nói, “Dạo này tiểu nhân vẫn luôn nghĩ sau này mình phải làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui,

tiểu nhân muốn cống hiến sức mình vì quận chúa. Quận chúa và Tây Bắc vương đã đến nước được ăn cả ngã về

không, đương nhiên tiểu nhân hiểu mình mà đi theo quận chúa thì cũng sẽ như thế.”

Cậu ta muốn sống mà không bị bóng ma quá khứ bao vây, muốn vậy thì phải tìm cho mình ý nghĩa sống mới để

phấn đấu vì điều đó. Thẩm Hi Hòa nói làm rạng danh Tề gia chính là ý nghĩa lớn nhất để cậu ta tiếp tục sống.

Nhưng Tề Bồi chỉ còn lại một mình, muốn tiến lên không hề dễ dàng, cần phải có người ủng hộ và che chở, muốn

vậy chỉ có thể dựa vào người quyền quý, giúp bọn họ thu gom tiền tài.

Một khi bị cuốn vào vòng xoáy quyền thế ắt sẽ thân bất do kỷ. Gia tộc Thẩm thị đang trong tình thế thắng làm vua

thua làm giặc, nếu cậu ta đầu nhập vào người khác, sau này nhất định sẽ thành kẻ địch của ân nhân, chi bằng chọn

Thẩm Hi Hòa ngay từ đầu.

Để xem sau này cậu ta và Tề gia sẽ được thơm lây nhờ đi theo Thẩm thị hay là cùng nhau thịt nát xương tan.

“Cậu đã hiểu mà vẫn muốn đi theo ta, vậy ta sẽ cho cậu một cơ hội.” Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi nói, “Ta cho cậu

một trăm lượng vàng, nếu cậu có thể biến con số này thành một nghìn lượng vàng trong vòng một năm, ta sẽ thu

nhận cậu.”

“Tiểu nhân tuân lệnh.” Tề Bồi đồng ý.

Thẩm Hi Hòa bảo Mạc Viễn và Tùy A Hỉ đưa cậu ta đến nhà riêng, lại giao hẹn cậu ta muốn tới lấy tiền lúc nào

cũng được, kỳ hạn một năm sẽ tính từ ngày đó.

“Quận chúa, cậu ta có thể làm được thật sao?” Tử Ngọc tò mò.

Từ góc nhìn của bọn họ, Tề Bồi chỉ là một cậu thiếu niên đáng thương, Độc Hoạt Lâu đông khách là thế mà doanh

thu một năm cũng chỉ có một nghìn lượng vàng, sau khi khấu trừ chi phí, lợi nhuận một năm của hai gian hàng

cộng lại cũng chỉ chừng năm trăm lượng vàng

Đó là bọn họ kinh doanh trong Kinh, hương liệu của Thẩm Hi Hòa thật sự chất lượng, được vương tôn quý tộc, mệnh phụ quý nữ ưa

chuộng nên mới kiếm lời được nhiều như thế.

“Được hay không thì cứ để cậu ta thử một lần xem sao.” Thầm Hi Hòa không coi trọng kết quả.

Ảnh mắt Tề Bồi không còn quá mức ảm đạm như trước, nàng cho cậu ta một cơ hội để cậu ta hiểu rỡ bàn thân hơn, thành công thì tốt,

ai nấy đều vui, dẫu có thất bại cũng không uống công ngày nàng dụng tâm khuyên nhủ.

Không cho Tề Bồi cơ hội tức là phủ định cậu ta một cách triệt để.

Đọc truyện chữ Full