DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 327

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

“Khụ khụ khụ..” Thôi Tần Bách chỉ nói một câu đã làm Bộ Sơ Lâm họ dữ dội hơn, nàng ta liên tục xua tay, một lúc

sau mới 3đỡ. Bộ Sơ Lâm ho đến đau cả ngực, vừa ôm ngực vừa nói: “Không cần, không cần, ta cũng có, ta nhìn của

mình được rồi”

không cân,

Thôi Tấn Bách không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Bộ Sơ Lâm bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Bộ9 Sơ Lâm sởn gai ốc, lắp bắp hỏi hắn: “Sao huynh lại đến đây?” “Ta đến tìm ngươi” Thôi Tấn Bách đáp gọn lỏn.

Từ 3khi Thôi Tấn Bách phát điên đến nay, Bộ Sơ Lâm cảm thấy nói chuyện với hắn đúng là nước đổ lá khoai. Nàng

ta thở dài, q8uyết định làm lơ, chắp tay sau lưng ra khỏi hoa lâu, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi.

Thôi Tấn Bách lăng nhăng bám đuôi Bộ Sơ Lâm. Bộ Sơ Lâm đến quận chúa phủ báo tin cho Thẩm Hi Hòa, sợ Thôi

Tấn Bách lại tìm ai đó tố cáo để buộc mình phải đến Đại Lý tự nên không nán lại lâu mà nhanh chóng quay về phủ

đệ nhà mình, Thôi Tấn Bách cũng đi theo.

Hai người im lặng nhìn nhau, Thối Tấn Bách cứ thể nhìn Bộ Sơ Lâm đăm đăm không chớp. Bộ Sơ Lâm đành mặc kệ

hẳn, việc mình mình làm.

Trận thi đấu mã cầu diễn ra vào ngày hôm sau, được tổ chức hết sức long trọng, Hữu Ninh để và Thái hậu đều đến

xem, vương tôn quý tộc tề tựu. Mã cầu là hoạt động giải trí được ưa chuộng nhất đương thời, nam nữ già trẻ đều

say mê, trận đấu hôm nay lại do hoàng cung tổ chức, đối thủ là các sứ thần, dĩ nhiên thu hút được đông đảo khán

giả.

Thẩm Hi Hòa cũng đến dự, may nhờ có thân phận cao quý nên được ngồi trong lều riêng, bằng không nàng khó

lòng chịu nổi những mùi pha tạp kia.

Thẩm Hi Hòa ngồi vào chỗ, đảo mắt nhìn quanh quất, chư vị hoàng tử đều có mặt, người thì ngồi trên khán đài,

người thì mặc y phục thi đấu đứng trong sân, nhưng lại không thấy Tiêu Hoa Ung đầu. Thẩm Hi Hòa lại nhìn

xuống sân đấu, Mục Nỗ Cáp vốn ưa thích các môn thể thao trên lưng ngựa, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ trận mã

cầu này, thấy hắn ta thường xuyên thất thần giữa sân thi đấu, Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi cười. Dịch quân của

Hồng Lư tự đông đúc, tuy có binh sĩ trấn thủ, không dễ gây rối nhưng muốn nghe ngóng tin tức lại rất đơn giản.

Hôm qua, Mục Nỗ Cáp bí mật mời không ít lang trung, nghe nói còn nổi trận lôi định, quấy nhiễu sử thần Khiết

Đan, hai bên suýt xảy ra xung đột.

Dương Lăng công chúa đang ở cữ trong tầm cung, mà hôm nay phân nửa người trong cung đều đến sân mã cầu,

đây là lúc hoàng cung sơ hở nhất.

“Muội định hôm nay ra tay hả?” Bộ Sơ Lâm lén chạy tới lều của Thẩm Hi Hòa, bốn bề là tiếng ồn ào huyên náo, hai

người bọn họ có thể trò chuyện không cần kiêng dè.

“Ừ” Thẩm Hi Hòa gật đầu.

“Muội định ra tay thế nào? Nếu có việc gì cần ta hỗ trợ thì cứ nói” Bộ Sơ Lâm nhìn sân thi đấu chăm chú, người

không biết sẽ tưởng nàng ta đang tán gẫu với Thẩm Hi Hòa về trận mã cầu dưới sân.

“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong vụ này rồi” Thẩm Hi Hòa từ chối thẳng.

Bộ Sơ Lâm lườm Thẩm Hi Hòa, miệng lầm bầm: “Lại chê ta nữa rồi!”

Thẩm Hi Hòa mỉm cười, không tiếp lời Bộ Sơ Lâm.

Bộ Sơ Lâm quan sát trận đấu một lát, diễn biến phải nói rất là đặc sắc, nếu nàng ta không bị thương thì đã ra sân

rồi, nàng ta cũng rất thích mã cầu.

Bộ Sơ Lâm chạm vào vết thương của mình đầy tiếc nuối, vẻ mặt chán nản.

Thẩm Hi Hòa liếc xéo: “Sân cầu hỗn loạn, về sau người hạn chế tham dự mấy sự kiện náo nhiệt thế này đi”

Bọn họ vẫn chưa biết được người muốn lấy mạng Bộ Sơ Lâm là ai, kẻ chủ mưu hôm Tết Nguyên tiêu chắc chắn

không phải Hữu Ninh đế. Thứ nhất, Hữu Ninh đế sẽ không vì diệt trừ Bộ Sơ Lâm mà để hội Nguyên tiêu xảy ra sự

cố; thứ hai, nếu ông ta ra tay thì tình huống sẽ không đơn giản như vậy.

“Vậy thì ta sẽ chết vì buồn chán mất” Bộ Sơ Lâm tính tình hiểu động, bảo nàng ta ở lì trong nhà cả ngày như Thẩm

Hi Hòa thì chỉ e chưa được một ngày đã phát điên.

“Ngươi có thể sống được đến giờ đúng là chuyện lạ” Thẩm Hi Hòa lắc đầu. Thẩm Hi Hòa hoàn toàn trái ngược với

Bộ Sơ Lâm, nàng luôn tránh xa nguy hiểm. Mỗi khi có chuyện gì, nàng sẽ tính toán trước nguy cơ, nếu rủi ro quá

lớn thì sẽ gắng sức lảng tránh hoặc bỏ cuộc ngay từ đầu.

“Ái chà chà, muội nhìn kìa, người đó là vương tử Khiết Đan, rất dũng mãnh, chơi mã cầu cực giỏi” Bộ Sơ Lâm chỉ

vào một bóng hình cao lớn trên sân đấu, nàng ta luôn ngưỡng mộ người tài, gặp ai chơi mã cầu giỏi cũng khen,

không cần biết đối phương là ai.

Dân chúng cũng vậy, cho dù đội nhà có bị ép thì cũng không vì vậy mà la ó đối thủ. Ngay từ đầu, tôn chỉ của trận

đấu chính là so tài giao hữu thuần túy.

Người Khiết Đan giỏi đánh mã cầu, thế cục nghiêng hắn về phía bọn họ. Sắc mặt Hữu Ninh để vẫn thong dong, các

sở thần thấy vậy thì hết lòng nghe theo chỉ đạo của vương tử Khiết Đan, ai nấy ra sức trổ tài, quả cầu nho nhỏ

không ngừng luân chuyển.

Trận đấu mỗi lúc một kịch tính, đến Hữu Ninh để cũng lớn tiếng reo hò cổ vũ, khán giả càng không e dè, ai nấy

đều dồn sức chú ý vào sân thi đấu.

Đội thiền triều vì tranh cầu mà xảy ra va chạm, có hai người bị ngã ngựa, cần thay người. Tiêu Trường Doanh đột

nhiên tự đề cử “Phụ hoàng, nhi thần ngứa nghề, mong phụ hoàng cho phép nhi thần và Ngũ ca ra sân.”

Tiêu Trường Khanh hôm nay mặc áo gấm trắng, đầu đội ngọc quan màu bạc, vốn không có ý tham gia, nhưng dù bị

đệ đệ bất thình lình lôi vào cuộc, hắn cũng không từ chối. Hữu Ninh để nhìn huynh đệ hai người rồi nói: “Đi đi, vui

là chính”

Ông ta không quá coi trọng thắng thua của một trận mã cầu, một trận đấu không nói lên được điều gì, không thể

quyết định sự phồn vinh của giang sơn trong tay mình, thứ ông ta muốn xem là một trận đấu kịch tính và thú vị mà

thôi.

“Tín vương và Liệt vương vào sân kìa” Mắt Bộ Sơ Lâm sáng rực, nàng ta từng chơi mã cầu cùng hai người này, cả

hai đều có kỹ thuật cao cường, lại hết sức ăn ý. Thẩm Hi Hòa vẫn hào hứng xem bóng như cũ. Các cầu thủ trên sân

ra sức trổ tài, khéo léo khống chế cầu, chuyển qua chuyền lại một cách ăn ý, rồi thì thình lình tăng tốc

Khán giả sôi trào, hò hét hết mình, những pha ghi bàn bất ngờ được đám đông vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

“Mục Nỗ Cáp ra sân rồi, muội định làm gì?” Bộ Sơ Lâm chợt hỏi.

Hôm nay Mục Nỗ Cáp cử như người mất hồn, nhiều lần làm liên lụy đồng đội, cuối cùng bị cả đội tức giận đuổi ra

khỏi sân.

“Muội định dẫn hắn ta vào cung hả?” Bộ Sơ Lâm hỏi tiếp.

Thẩm Hi Hòa nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc: “Cho dù trong cung thưa người, thuận tiện ra tay đi nữa, Mục Nỗ

Cáp mà vào cung giết người thì sẽ thành nghi phạm đáng ngờ nhất”

Mục Nỗ Cáp đang kích động vì phát hiện mình bị bất lực, nhưng hắn ta chưa mất trí đến độ công khai vào cung giết người, làm vậy ai

mà tin được?

“Tin hay không liên quan gì?” Bộ Sơ Lâm lơ đễnh nói, “Chi cần làm cho kín đáo, hắn ta đừng mơ thoát được”

“Ù, bệ hạ sẽ đứng về phía chúng ta, cái chết của công chúa nhất định phải do Mục Nỗ Cáp gây ra, hung thủ chỉ có thể là hắn” Thầm

Hi Hòa quay đầu đi, tiếp tục xem mã cầu, “Nhưng làm vậy sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ, sau này rất có thể sẽ điều tra sâu hơn, ông ta sẽ

cho rằng người mượn cớ này để ly giác quan hệ hai nước hắn phải có hậu chiêu, muốn hai nước giao chiến. Thế là bệ hạ sẽ không dễ

dàng trở mặt với Đột Quyết, sợ đúng ý kẻ đó”

Hữu Ninh để giỏi nhẫn nhịn chờ thời, về mặt này, Tiêu Hoa Ung rất giống ông ta.

Đọc truyện chữ Full