DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 338

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Bao năm nay, chưa từng có ai có thể bước vào Đông cung mà không cần thông báo, dù có là Hoàng thượng và Thái

hậu đi nữa. Đương nh3iên, cũng nhận sẽ không ngăn cản bọn họ, nhưng bọn họ còn chưa đi đến cửa chính thì đã có

người bẩm báo cho Tiêu Hoa Ung rồi.

Thẩm Hi Hòa là ngoại lệ, bởi lẽ Tiêu Hoa Ung không hề đề phòng nàng.

Thẩm Hi Hòa đi vào trong, hỏi thăm Tiêu Hoa U9ng đang ở đâu rồi đi thẳng đến đó. Vừa đến nơi đã nghe Tiêu

Hoa Ung nói: “Giết.”

Giọng điệu hắn rất bình thản, khi không3 có mặt nàng, từ hành động, cử chỉ cho đến lời ăn tiếng nói của hắn đều

đậm vẻ uy nghiêm, có thể khống chế sinh tử của người khá8c trong lòng bàn tay.

Hắn đã không đề phòng nàng thì nàng cũng không né tránh. Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu để nàng

ta đợi bên ngoài, sau đó khép vạt áo choàng, ung dung bước vào trong phòng.

Thấy nàng, gương mặt điềm tĩnh của Tiêu Hoa Ung không cánh mà bay, hắn đứng phắt dậy, rảo bước đi đến bên

nàng: “U U, ta đợi nàng mãi, mau đến đây nào, chúng ta cùng dùng bữa sáng”

“Chiêu Ninh đã dùng bữa sáng rồi” Thẩm Hi Hòa làm lễ với Tiêu Hoa Ung theo đúng phép tắc.

Rõ ràng bọn họ còn cách nhau một khoảng, vậy mà nàng mới nhún gối, hắn đã nắm tay nàng, kéo nàng đứng dậy,

sau đó nắm chặt không buông.

Thẩm Hi Hòa vùng vẫy: “Điện hạ, mau buông tay ra”

“Ta không buông đấy” Tiêu Hoa Ung ngoan cố, “Đây là phạt UU VÌ quá khách khí, sau này nàng mà còn làm lễ khi

gặp ta thì ta sẽ nắm chặt tay nàng không buông như thế này cho xem.”

“Điện hạ có biết lễ là gì không?” Thẩm Hi Hòa tức giận hỏi.

Tiêu Hoa Ung mỉm cười đáp lại: “Lễ là kính trọng, cũng là kỷ cương”

“Điện hạ đã biết thì nên giữ gìn lễ nghĩa chứ. Điện hạ là Thái tử, cử chỉ và lời ăn tiếng nói của điện hạ phải làm

gương cho muôn dân” Thẩm Hi Hòa nghiêm giọng, “Bởi vậy, điện hạ phải tôn trọng và tuân thủ lễ nghĩa mới phải”

“Khi gặp Tây Bắc vương và thế tử, UU cũng lễ nghĩa chu đáo như vậy à?” Tiêu Hoa Ung hỏi.

Thẩm Hi Hòa nói: “Giữa phụ tử và huynh muội cũng phải giữ vững lễ nghĩa”

“Vậy thì nhàm chán biết mấy?” Tiêu Hoa Ung nắm tay Thẩm Hi Hòa đi đến bên bàn ăn “Đúng như lời U U vừa

nói, thân là Thái tử, mọi hành vi của ta đều phải chuẩn mực để làm gương cho người khác. Thế nên trước mặt bá

quan hay bách tính, ta luôn tuân theo lễ nghĩa phép tắc, không được sai sót dù chỉ mảy may. Nhưng làm vậy rất

mệt mỏi, ta cũng muốn có người cho phép ta được tùy ý làm gì thì làm, không cần kiêng dè gì khác. Trách nhiệm

của thế tử là giúp trượng phu phân ưu.

Ta biết U U luôn tuân theo lễ nghĩa phép tắc hết sức nghiêm ngặt, thói quen ấy đã khắc ghi vào xương cốt, thành ra

nàng thấy chẳng có gì là phiền phức. Muốn U U chịu thay đổi vì ta không phải là việc có thể làm được trong một

sớm một chiều, thế nên ta mới để UU từ từ làm quen”

Thẩm Hi Hòa nhìn hắn với vẻ không thể tin được, hắn dám nói hắn sẽ không thay đổi, ngược lại còn muốn nàng

thay đổi vì hắn.

“U U, ta mong rằng sau này chúng ta sẽ có một gia đình” Không đợi Thẩm Hi Hòa lên tiếng, Tiêu Hoa Ung đã kéo

nàng ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh nàng, “Gia đình là gì nào? Gia đình là nơi đặt nặng tình thương yêu hơn là

lý lẽ, người một nhà bao dung lẫn nhau, nơi con người ta được là chính mình.

Dù giàu hay nghèo, người một nhà cũng sẽ gắn bó bên nhau, sớm sớm chiều chiều không rời không bỏ.

Về với gia đình, ta có thể quên đi những khó khăn vất vả, những muộn phiền âu lo, ta sẽ không cần phải mang trên

mình một lớp mặt nạ giả tạo.

Gia đình là chốn về của chúng ta, nơi nào có nàng, nơi ấy ta thấy mình được yên lòng”

Giọng hắn quá đỗi dịu dàng, tràn đầy trìu mến, Thẩm Hi Hòa nghe mà không khỏi liên tưởng, lòng chợt nảy sinh

sự chờ mong đối với khung cảnh ấm áp kia.

“Ta biết UU đã ăn sáng ở Vĩnh Yên điện rồi, thôi thì ăn thêm vài miếng cùng ta cho vui” Tiêu Hoa Ung đưa cho

Thẩm Hi Hòa đôi đũa.

Không biết có phải những lời vừa rồi của Tiêu Hoa Ung khiến Thẩm Hi Hòa xúc động hay không, nhìn dáng ngồi

ngả nghiêng lười nhác của hắn, nàng cũng chẳng buồn mở miệng khuyên nhủ, chỉ cầm lấy đũa rồi gắp vài miếng.

“Vừa rồi đi vào ta có nghe điện hạ ra lệnh giết người” Thẩm Hi Hòa không muốn thăm dò gì cả, cũng không tò mò,

nàng chỉ thuật lại những gì mình đã nghe cho Tiêu Hoa Ung.

Khóe môi Tiêu Hoa Ung cong cong: “Ta ra lệnh giết Vương gia Nhị Lang”

“Điện hạ giết hắn.” Thẩm Hi Hòa chỉ ngẫm một chút là hiểu ngay.

Vương gia Nhị Lang đánh cầu trúng Tiêu Hoa Ung chỉ là vô tình, vẫn chưa điều tra được vì sao trong quá cầu có

chứa độc phấn, càng điều tra càng bế tắc, vì toàn bộ đều là cạm bẫy do Tiêu Hoa Ung sắp đặt.

Tiêu Hoa Ung buộc phải để Vương gia Nhị Lang chết trong nhà lao, tốt nhất là làm như sợ tội tự sát, ngỗ tác cũng

không thể tra được là bị giết, Vương gia muốn rửa sạch hiểm nguy chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

“Vương Chính chỉ có mình hắn là đích xuất, là người mà ông ta phó thác bao kỳ vọng” Tiêu Hoa Ung nói, “Cái chết

của hắn sẽ khơi dậy mâu thuẫn nội bộ trong Vương gia, Vương Chính sẽ nổi cơn thịnh nộ, thế nào cũng sẽ tìm thời

cơ ra tay với ta để báo thù rửa hận”

Nếu là một hoàng tử nào khác, có lẽ Vương Chính sẽ không dám nóng nảy như thế, nhưng Tiêu Hoa Ung đang

chèn ép ông ta đủ đường, khiến Vương Chính có cảm giác chừng nào Tiêu Hoa Ung còn đó, chừng ấy Vương gia sẽ

không được yên thân. Ông ta sẽ vạch trần Tiêu Hoa Ung trước mặt Hữu Ninh đế bằng mọi giá.

Vương Chính sẽ ra tay lần nữa, và thế là tự chui đầu vào rọ.

Thẩm Hi Hòa không bình luận gì về phương thức hành động và đối phó kẻ địch của Tiêu Hoa Ung, cũng không

muốn can thiệp. Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn: “Ngày nào bệ hạ cũng đến thăm điện hạ,

điện hạ phải cẩn thận đấy”

Biết nàng lo cho mình, Tiêu Hoa Ung tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời: “Bệ hạ còn chưa đến Đông cung, ta đã

biết ông ấy có tới hay không.”

Hắn đã tự tin thể kia thì Thẩm Hi Hòa chẳng nhiều lời thêm nữa.

Tiêu Hoa Ung lấy ra ba cuộn giấy, đặt lên khay rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Hi Hòa, nói với vẻ ngại ngùng xen lẫn

chờ mong: “Khâm Thiên giám đã tính ngày, U U chọn đi.”

Thẩm Hi Hòa không cần đoán cũng biết bên trong mấy cuộn giấy đỏ này là thời gian phù hợp để tổ chức hôn lễ

được Khâm Thiên giám tính ra dựa trên bát tự của nàng và Tiêu Hoa Ung. Một khi quyết định được ngày tổ chức

hôn lễ, các quá trình liên quan như nạp thái, nạp cát, nạp chinh cũng có thể được an bài.

Thẩm Hi Hòa nhanh nhẹn mở ra, Tiêu Hoa Ung đã hỏi, dĩ nhiên nàng sẽ cẩn thận suy xét.

Nàng thầm bội phục Tiêu Hoa Ung, đến ngày hôn lễ do Khâm Thiên giám tính toán mà hắn cũng có thể biết được

trước Hữu Ninh đế, hơn nữa hắn đưa cho nàng chọn thế này chứng tỏ hắn có biện pháp đảm bảo Hữu Ninh đế

cũng sẽ quyết định giống nàng.

Trong ba ngày, ngày nhanh nhất là nửa năm sau, kế tiếp là cận Tết, cuối cùng là tháng Ba sang năm.

“Nửa năm thì gấp quá, cận Tết nhiều việc, vả lại điện hạ vốn sợ lạnh nữa, chi bằng chọn đầu xuân sang năm đi”

Thẩm Hi Hòa không cố tình chọn thời điểm xa nhất, nàng đã quyết định giá thì sớm hay muộn mấy tháng cũng

chẳng khác gì nhau, chẳng qua là chọn phương án phù hợp nhất.

Nửa năm tuyệt đối không đủ để lo liệu hôn lễ của Thái tử cho thỏa đáng.

“Ta thấy nửa năm dư sức kịp” Tiêu Hoa Ung thuyết phục, “Ta đàm bảo hôn lễ sẽ hết sức long trọng, không thiếu thứ gì”

“Tháng Bảy, tháng Tám là lúc Tây Bắc bận rộn nhất, ta không muốn phụ thân và huynh trưởng phải rời Tây Bắc đúng thời điểm đó để

đưa dâu” Thẩm Hi Hòa giải thích.

Biết Thẩm Hi Hòa rất để ý chuyện này, Tiêu Hoa Ung đành nhượng bộ: “Ta chỉ muốn cưới UU về Đông cung ngay ngày mai thôi.”

Đọc truyện chữ Full