DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 509

Tiêu Trường Phong không tiếp tục thăm dò vì rất có thể đằng trước là một cái bẫy do Thái tử phi giăng sẵn. Hiện

tại, mọi hành động của1 Thái tử phi

đều có liên quan đến Tây Bắc vương, mà hành động của Tây Bắc vương lại ảnh hưởng đến sự yên ổn của triều đình.

<0br>

“Thái tử phi điện hạ cứ ngồi chơi, tiểu vương không quấy rầy sự thanh tĩnh của người nữa.” Tiêu Trường Phong lễ

phép cáo lui. 1

Thẩm Hi Hòa dùng bữa sáng xong thì có tin từ trạm dịch gửi đến. Nàng đã đoán trước Tiêu Trường Phong sẽ

không mắc lừa: “Quả n2hiên là người bị hạ tự tay đào tạo.”

Đây đã là cách mà Thẩm Hi Hòa thấy khó có thể bị Tiêu Trường Phong nghi ngờ nhất. Một kh6i bất ngờ biết được

nàng đã hoán đổi với người khác ngay trước mắt, sự chú ý của Tiêu Trường Phong phải đổ dồn vào việc này mới

phải,9 thậm chí còn lo lắng rốt cuộc nàng đã đi đầu.

Chỉ có người cực kỳ lý trí mới có thể đoán được màn kịch này được cố ý bày ra cho hắn xem, đã vậy hắn còn kiềm

chế không thăm dò, càng khiến Thẩm Hi Hòa đánh giá cao về hắn.

“Không sao, để hắn bán tín bán nghi cũng tốt.” Thẩm Hi Hòa đưa thư cho Trân Châu, “Bảo Bộ thể tử lên sân khấu

đi.”

Bộ Sơ Lâm đã biết trước Thẩm Hi Hòa đã vào thành, ở gần trạm dịch. Sau quãng thời gian màn trời chiếu đất vừa

qua, nàng ta thấy mình cần được bồi bổ, nhưng lại không dám tùy tiện tìm gặp Thẩm Hi Hòa khi chưa được nàng

cho phép, sợ bị nàng mắng cho. Mãi mới được Thẩm Hi Hòa đồng ý, nàng ta lập tức hân hoan chạy đến chỗ Thẩm

Hi Hòa.

Đóng kịch chứ gì, nghề của nàng ta rồi.

Chẳng qua là đi vòng vèo một hồi, cố tình khiến người theo dõi thoạt đầu không nhận ra, sau đó mất dấu mình

nhiều lần, cuối cùng vẫn tìm được, dễ ợt. Nàng ta biết Thẩm Hi Hòa đang ở đâu, bèn cố tình để người theo dõi

mình phải đi lòng vòng một phen.

Ai cũng biết Bộ Sơ Lâm rất thân với Thẩm Hi Hòa, hai người thường xuyên gặp nhau trước khi Thẩm Hi Hòa thành

hôn. Ngày hôn lễ, Bộ Sơ Lâm hào phóng tặng Thẩm Hi Hòa ba rương của hồi môn, làm cả Kinh thành khiếp sợ. Vụ

việc lần này liên quan đến Thẩm Hi Hòa và Thẩm Nhạc Sơn, đương nhiên Bộ Sơ Lâm cũng là đối tượng bị theo dõi

chặt chẽ.

Bộ Sơ Lâm vòng vèo một hồi qua khắp hang cùng ngõ hẻm, cắt đuôi được người theo dõi, sau đó lấp kín một cái lỗ

chó chui không lớn không nhỏ trên tường. Nếu gã ám vệ theo dõi nàng ta đủ thông minh và quyết đoán, hẳn sẽ

chui qua đây và thấy nàng ta nghênh ngang bước vào khách điếm sau khi đã cắt đuôi được bọn họ.

Bộ Sơ Lâm liếc nhìn đằng sau, thoáng thấy được một người vừa thò đầu qua lại nhanh chóng rút về. Dù không thấy

rõ là ai nhưng nàng ta biết đó là người theo dõi mình, vậy nên nàng ta vui vẻ bước vào khách điếm.

Nàng ta chạy ào lên tầng trên, đến thẳng gian phòng trọ của Thẩm Hi Hòa, cũng thấy một bóng người thoắt biến

mất ngay trước mắt. Nàng ta ngờ rằng mình hoa mắt, đang định tìm hiểu thế nào thì Mặc Ngọc đã mở cửa ra, đành

tạm gác lại chuyện này và đi vào trong.

Thấy trên bàn đầy ắp món ngon, Bộ Sơ Lâm mở cờ trong bụng, nhào tới ôm Thẩm Hi Hòa, vẻ mặt đầy phấn khích.

Thẩm Hi Hòa nghiêng người né tránh, làm Bộ Sơ Lâm suýt nữa ngã nhào ra đất, may mà nàng ta có thân thủ linh

hoạt nên nhanh chóng đứng vững được.

Bộ Sơ Lâm xoay người lại, bĩu môi nhìn Thẩm Hi Hòa: “U U, ta mà bị ngã đến nỗi hủy dung thì sẽ ăn vạ muội cả

đời đấy!”

“Thối hoắc.” Thẩm Hi Hòa nói gọn lỏn, sau đó đi đến bên cửa sổ.

“Thối á?” Bộ Sơ Lâm vội đưa tay lên mũi hít hà, tuy không thơm nhưng cũng không thối mà.

Nàng ta đi theo đội ngũ tháp tùng Thẩm Hi Hòa đến Lương Châu, xung quanh toàn là đàn ông, không thể tắm rửa

hàng ngày như nữ lang được. Có điều tính nàng ta thích sạch sẽ nên hai ngày tắm một lần, thế mà còn bị Kim Ngô

vệ nói nàng ta đúng là công tử nhà giàu.

Mặc Ngọc cầm lấy lò hương, đổi một loại hương khác đậm mùi hơn, còn cố ý đi đến bên cạnh Bộ Sơ Lâm quạt lấy

quạt để, để khói hương bay về phía nàng

ta.

Bộ Sơ Lâm: “…”

Nàng ta cảm thấy mình bị vũ nhục nặng nề.

Nhưng bàn ăn đầy ắp món ngon trước mặt làm Bộ Sơ Lâm không giận nổi. Nàng ta cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn

khuất phục trước món ngon. Bộ Sơ Lâm ngồi vào bàn, bắt đầu ăn như rồng cuốn, mặc cho Mặc Ngọc tiếp tục quạt.

Ăn uống no nê, đồng thời được xông hương thơm ngào ngạt, Bộ Sơ Lâm lười nhác lên tiếng: “Muội chê ta thối, sao

không bảo nha hoàn chuẩn bị nước tắm, để ta đi tắm rửa một phen?”

Đi tắm chẳng phải đơn giản hơn à? Hương Thẩm Hi Hòa dùng toàn thứ đắt tiền, làm thế này vừa khiến Mặc Ngọc

mất công quạt, vừa lãng phí hương.

Thẩm Hi Hòa cụp mắt, liếc xéo Bộ Sơ Lâm: “Chẳng mấy chốc Tốn vương sẽ biết người đến đây gặp ta. Đã đến rồi

còn tắm rửa trước khi về, ngươi chán sống rồi hả?”

“Hả?” Bộ Sơ Lâm ngơ ngác, sao đi tắm sau khi gặp Thẩm Hi Hòa lại là chán sống cơ chứ?

Đôi khi Thẩm Hi Hòa phải nghi ngờ đầu óc của Bộ Sơ Lâm, trước mặt người khác, nàng ta luôn nhớ mình là đàn

ông, nhưng khi ở bên nàng thì lại quên mình đang giả trai.

“Thái tử phi và Bộ thế tử gặp gỡ bí mật chừng nửa canh giờ, sau đó Bộ thế tử tắm rửa rồi mới về.” Thẩm Hi Hòa

dứt khoát nói thẳng.

“A.” Bộ Sơ Lâm sực hiểu ra, chợt cười gian, “Bộ thế tử và Thái tử phi dan díu với nhau, ta cắm sừng Thái tử điện

hạ…”

Nói đến đây, nàng ta còn nháy mắt, dáng vẻ kích động.

Thẩm Hi Hòa cũng cười: “Ngươi không biết đấy thôi, hắn cũng đang ở trong thành, cách ta không đầy trăm bước.

Ta có cần giúp người chuyển lời cho Thái tử điện hạ không nhỉ?”

Bộ Sơ Lâm: “…”

“Không, không, không…” Bộ Sơ Lâm xua tay lia lịa, lắc đầu như trống bỏi, “Muội muội tốt à, đừng đối xử với ta thế

chứ.”

Từ sau khi biết được bộ mặt thật của Tiêu Hoa Ung, Bộ Sơ Lâm sợ hắn như sợ hổ, nào dám khiêu khích hắn. Nhìn

mà xem mấy kẻ đối địch với Thái tử điện hạ có kết cục thế nào?

Thẩm Hi Hòa không đùa Bộ Sơ Lâm nữa. Nàng nhìn bàn ăn vừa bị Bộ Sơ Lâm tàn phá, lên tiếng đuổi khách:

“Ngươi đi được rồi đấy.”

“Hơ?” Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ hoang mang tột độ, hết nhìn bàn ăn lại nhìn Thẩm Hi Hòa, “Muội đặc biệt gọi ta đến đây để

dùng bữa à?”

Thẩm Hi Hòa tốt bụng đến thế sao, nàng ta còn tưởng Thẩm Hi Hòa gọi mình đến đây vì có việc muốn dặn dò nữa

chứ, không ngờ lại là khao mình.

Bộ Sơ Lâm đang cảm động đến mức rơm rớm nước mắt, Thẩm Hi Hòa bỗng lạnh lùng cất tiếng: “Tác dụng của

ngươi là để Tốn vương biết được ta đang ở đây, ta không muốn nhiều lời với người nhưng lại muốn người ở lại đầy

đủ lâu nên mới bày bàn tiệc.”

Bộ Sơ Lâm như bị tạt nước lạnh, cảm thấy tim mình như hóa đá. Nàng ta làm như không thiết sống nữa: “Muội

không cần nói thật với ta cũng được mà.”

“Ta không lừa gạt cảm tình của người khác.”Thẩm Hi Hòa thẳng thắn.

Bộ Sơ Lâm ôm ngực,lặng yên đứng dậy đi ra cửa,sợ mình mà nán lại lâu hơn thì sẽ hộc máu mà chết.

Nàng ta đặt tay lên then cửa mới nhớ đến một chuyện,bèn ngoái đầu lại và nói:“Lúc ta vào đây có thấy Liệt vương điện hạ.”

Người đó đi vào phòng đối diện với Thẩm Hi Hòa,nhưng chỉ xuất hiện thoáng qua nên Bộ Sơ Lâm không thấy rõ.

Đọc truyện chữ Full