DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 91: Cười té khói (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nói xin lỗi?

Hình như cô thật sự quá đáng.

“Xin lỗi, tổn thương tự ái của anh.” Lăng Vi nhìn vào mắt anh, thành khẩn nói xin lỗi.

Diệp Đình híp mắt phượng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm ánh mắt trong suốt của cô. Rất lâu sau đó, anh bỗng nhiên nói: “Không đủ thành ý.”

“…”

Lăng Vi thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

Đây là câu lúc trước cô nói với anh…

“Khụ…” Cô nhìn gương mặt tuấn nhã vô song của anh, toát miệng cười giả dối: “Tôi chân thành nói xin lỗi anh. Hiểu lầm anh là một tên háo sắc không chịu trách nhiệm là tôi không đúng.”

Diệp Đình hừ lạnh: “Em cũng nói xin lỗi? Vì trước kia chưa gặp tôi? Hửm?”

Lăng Vi bật cười: “Anh… thật là…”

“Là cái gì?”

Cô đề cao âm lượng: “Được thế không buông tha người khác ah!”

Anh thấp giọng nói: “Người em nói là em sao?”

“…” Lăng Vi phát hiện, hôm nay không thích hợp nói chuyện phiếm…

Diệp Đình còn nói: “Em nên vui vì gặp tôi. Sau này em phải thời thời khắc khắc cảnh giác, sâu sắc nhận ra lỗi sai của mình!”

Lăng Vi suy nghĩ, ung dung lạ thường gật đầu: “Có đạo lý! Anh anh minh như vậy, nhìn xa trông rộng như vậy, không tiếc lãng phí miệng lưỡi, không tiếc lãng phí thời gian, không tiếc bất cứ giá nào, thành tâm hết sức sửa đổi, thuần phục cây gỗ mục* là tôi đây… Anh cực khổ! Cảm ơn anh lớn mạnh như vậy, có thể hóa đồi bại thành năng lực thần kỳ!”

(*) Ví với những kẻ vô dụng, không thể uốn nắn nên người.

Nói xong, cô cười rực rỡ. Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Diệp Đình đang lấy tốc độ ánh sáng trở nên ôn hòa, mắt phượng cong lên. Ánh mắt ấm áp, chứa đầy nụ cười.

“Nịnh bợ không tệ.”

“Cảm ơn đã khen…” Lăng Vi mỉm cười: “Sau này khi có nhu cần, còn phải mời anh cởi quần áo… để tôi vẽ.”

Cô đưa tay chỉ cơ bụng anh. Mặt Diệp Đình lập tức tối đi.

Lăng Vi nhe răng cười: “Nếu anh không cho nhìn, vậy tôi chỉ có thể đi xem phim rồi.” Nụ cười cô sáng ngời, trong mắt đầy nghịch ngợm. Anh rất thích bộ dáng này của cô.

Vểnh môi, thầm chấp nhận.

Hai người lại ngâm một hồi, Lăng Vi hơi sốt ruột, người cũng cứng đờ.

Không nhịn được hỏi: “Anh còn chưa ổn à?”

Diệp Đình ‘hừ’ một tiếng: “Tự làm tự chịu! Không phạt em thêm một lúc, làm sao xứng đáng với ánh mắt kẻ gian trắng trợn kia của em.”

“Nói sao đây? Anh còn như vậy, tôi đi ngay lập tức!” Lăng Vi làm bộ muốn lên bờ.

Diệp Đình đột nhiên buông lỏng tay: “Em đi thử đi ah…”

Khốn kiếp! Diệp Đình, đại gia anh! Lăng Vi không biết bơi! Đây chính là giữa hồ! Cô trong nháy mắt chìm xuống, uống mấy hớp nước, Diệp Đình mới nâng mông cô lên, kéo cô khỏi mặt nước.

Lăng Vi vừa ra khỏi mặt nước, ho khan liên tục, cô xoa đôi mắt ê ẩm, ôm cánh tay anh, dùng súc ôm cổ anh.

Toàn bộ ngực mềm mại của cô kề sát ngực anh, hai chân quấn quanh eo anh. Diệp Đình hít một hơi.

Tư thế này…

“Khụ ——” Cô sặc tiếp, hai mắt đỏ bừng trợn mắt nhìn anh, nghe anh thấp giọng cười lên. Tên này được thế không buông tha người ta, Lăng Vi vốn cho là anh sẽ đả thương cô vài câu, không nghĩ tới anh lại giơ tay vỗ lưng cho cô.

Một lúc lâu, điện thoại Lăng Vi reo, giám đốc cầm điện thoại cô đi tới. Diệp Đình vỗ nước, mang cô tới cạnh hồ bơi. Lăng Vi xoa tay, nhận lấy điện thoại, nhìn qua, là Hạ Tiểu Hi gọi tới, Lăng Vi nói cô ta mình đang ở “Câu lạc bộ bơi lội Hoa Đình”. Hạ Tiểu Hi hưng phấn hô: “Chờ mình nha! 10 phút, mình tới liền!”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Diệp Đình đã khôi phục trạng thái bình thường.

Diệp Đình ôm cô lên bờ, anh cầm khăn tắm trắng quấn cô, mới đưa tay lấy áo choàng tắm giám đốc đưa tới.

Đọc truyện chữ Full