DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 400: Chỉ có mình ông ấy là không thể đánh! (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vốn sĩ, lúc bọn họ tới còn có chút không dám chắc chắn, nhưng nhìn thấy chiếc xe Mercedes-ben cao cấp bản giới hạn này, biển số xe chính là biển số của boss lãnh đạo bọn họ, hai người lập tức tỏ thái độ cung kính.

Lăng Vi gật đầu với họ: “Chào các anh, khổ cực các anh đi một chuyện, thật không phải.”

Hai phóng viên kia vội vàng xua tay: “Phu nhân nói gì vậy chứ, có tin tức quan trọng như thế, cô có thể nhớ đến chúng tôi, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi!”

Lăng Vi khẽ gật đầu với họ, sau đó bảo họ lên xe.

Rồi lại nói với chú Vương: “Chú Vương, lát nữa, chú hãy dừng xe ở gần biệt thự thôi, đừng đến quá gần biệt thự của Lục Thiên Minh.”

“Vâng, phu nhân.”

Chỉ một lát, chiếc Mercedes-ben cao cấp đã lái đến gần khu biệt thự.

Lăng Vi mở cửa xe, bước xuống, đi về phương hướng cổng căn biệt thự.

Hai phóng viên kia bước nhanh đuổi theo, nhắm thẳng ống kính máy quay vào nơi hai người đang tranh cãi.

Ngay trước cổng biệt thự, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc trang phục của người giúp việc, khuôn mặt đanh đá trợn trừng mắt mắng Lăng Trí: “Lão già chết tiệt! Thiếu phu nhân nhà chúng tôi nói, bảo ông hãy cút đi càng xa càng tốt! Cô ấy chẳng hề quen biết ông! Ông thích đứng, thì hãy đứng cho xa xa chút! Nhìn cái bộ dạng dở sống dở chết của ông kìa, mau đi nhanh đi, cũng đừng có mà chết trước cửa nhà chúng tôi!”

Lăng Trí giận đến mức cả người phát run!

Ông ta nắm chặt nắm đấm, căn răng quát: “Bà mau gọi Lăng Vân, và cả Vương Hân Bình ra đây cho tôi!”

Lúc này, Lăng Vân mở cánh cửa sát ra, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ tươi thêu hình hoa đào đầy vui mừng, diễm quang tỏa khắp bốn phía. Đôi mắt rạo rực như ngày xuân, dáng vẻ vui mừng cũng nhiễm lên giữa đôi mày, hiển nhiên là gai đình đang có chuyện vui.

Lăng Trí thấy cô ta bước ra, lập tức chất vấn: “Tiểu Vân, con mau gọi mẹ con ra đây! Ba muốn hỏi cho rõ, anh của ba và cả chị dâu, có phải là do bà ta tìm người hại chết hay không?!”

Bước chân Lăng Vi chợt ngừng lại, chú đến gặp Chu Vân, thật sự là vì chuyện này?

Chu Vân phất tay với người giúp việc, khóe miệng cười khẩy một cái, quét mắt nhìn Lăng Trí, bỗng nhiên cô ta giơ tay lên, đánh bốp một phát vào mặt Lăng Trí!

“Nhanh cút đi! Để cho người khác biết tôi có một ông bố ngồi tù, thì sau này tôi phải lăn lộn trong giới giải trí này thế nào hả? Ông định để cho Lục Thiên Minh nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào?! Tôi nói cho ông biết, hôm nay là ngày vui đăng ký kết hôn của bọn tôi! Ông đừng có hòng mà phá rối! Mau cút đi —— Lăng Trí! Đừng có để tôi phải sai người đuổi ông đi, ông đã nghe thấy chưa hả?”

Chu Vân vươn tay đẩy người Lăng Trí.

Lúc ở trong tù Lăng Vi đã mắc bệnh phong thấp, đi đứng không được tốt lắm, thiếu chút nữa đã bị cô ta đẩy ngã.

Nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt lửa giận của Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt!

Tình cảnh thảm hại của chú hiện giờ, còn không phải là do mẹ con cô ta ban tặng hay sao?! Nếu không phải là mẹ con cô ta, làm sao chú lại phải ngồi tù?!

Cô ả Chu Vân bất hiếu đáng phải chịu ngàn đao này, lại dám đẩy bố cô ta! Còn dám chửi rủa bố đẻ của chính mình như thế!

Lăng Vi không thấy được vẻ mặt của Lăng Trí, chỉ thấy thân hình ông đang không ngừng run rẩy.

Chu Vân liếc nhìn Lăng Trí, lại nói: “Lăng Vân là ai? Tôi vốn dĩ chẳng biết. Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn! Tôi họ Chu! Mau mau cút cho xa một chút cho tôi, nếu còn không cút, đừng có trách tôi gọi người đến xử lý ông!”

“Lăng Vân! Mày mày —— mày nói cái gì?!” Lăng Vi tức giận đến mức đầu óc cũng choáng váng.

Ông bị lửa giận xộc thẳng vào tim, suýt nữa ói ra một búng máu.

Lăng Vi bước ba bước thành hai, nhanh chóng đến trước mặt Chu Vân, cô dùng một tay giữ chặt cánh tay Chu Vân, tay kia thì nắm chặt lấy cằm cô ta, ‘cộp’ một tiếng, khiến gáy Chu Vân đập thẳng vào cánh cửa sắt phía sau! “Á ——”

“Mày làm gì? Dám đánh thiếu phu nhân ——” Mụ đàn bà giúp việc đứng cách đó không xa nhanh chóng gào lên chói tai, muốn xông lên đánh Lăng Vi!

Vệ sĩ sau lưng Lăng Vi lập tức bước lên trước, chế trụ mụ ta.

Lăng Vi vẫn dùng một tay nắm chặt cằm Chu Vân, tay khác thì vả vào mặt cô ta: “Ngay cả cha ruột của mình mà cũng không nhận, hả? Tôi nói cho cô biết, Chu Vân! Cả đời này của cô, ai cô cũng có thể đánh, chỉ có mình ông ấy là không thể!!”

Chu Vân hét rầm trời: “Lăng Vi con đĩ nhà mày! Mau buông tao ra!” Cô ta dùng sức tránh thoát bàn tay của Lăng Vi, bàn chân ra tức đạp vào người Lăng Vi.

Lăng Vi cũng không tránh ra, mà ngoan độc níu lấy tóc cô ả: “bốp bốp” hai tiếng, cô tát thẳng vào mặt cô ta.

Chu Vân hung thần ác sát cào thẳng vào mặt Lăng Vi: “Lăng Vi, con đĩ này! Mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao?”

Lăng Vi giữ chặt hai tay của cô ta, mạnh mẽ bẻ gãy hai chiếc móng tay của cô ta.

Đọc truyện chữ Full